Bên tai vang lên lời nói chắc như đinh đóng cột của Trần Phong, sắc mặt những tay đua CL theo Park Chang Jun đến đây đều thay đổi hẳn!
Là một thành viên của câu lạc bộ siêu xe CL, mặc dù ở CL họ không được tính là nhân vật tai to mặt lớn gì, nhưng cũng có thân phận, địa vị nhất định, nếu không thì cũng không mua nổi siêu xe đắt đỏ.
Với thân phận, địa vị của bọn họ bảo bọn họ dập đầu nhận sai, hơn nữa còn là với người Hoa Hạ là điều họ không thể chịu được.
Thình thịch!
Cùng lúc đó, Lee Dong Chaeng ngã ra đất không dậy nổi cũng thót tim, suýt nữa sợ đến mức đau tim luôn, mặt trắng nhợt như giấy, cả người không ngừng co giật.
Bởi vì, cậu ta dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nếu Park Moon Ki đồng ý với Trần Phong, thì người sống sót về CL chắc chắn không phải cậu ta mà là Park Chang Jun.
“Không… không…”.
Park Chang Jun thì điên cuồng lắc đầu, không thể chấp nhận kết quả này.
Mặc dù làm theo lời Trần Phong nói anh ta có thể sống sót trở về CL, nhưng anh ta lại thành trò cười cho cả giới đua xe ngầm toàn cầu, thành nỗi nhục của giới đua xe ngầm CL thậm chí là cả CL.
Cùng lúc đó, dù là các tay đua Hoa Hạ dẫn đầu bởi Quý Hồng, Vũ Văn Bác hay các khán giả Hoa Hạ nhớ lại thái độ không coi ai ra gì của đám Park Chang Jun, rồi lại nhìn thấy tình hình lúc này, ai cũng hưng phấn khôn tả, chỉ cảm thấy máu khắp người cứ như sắp bùng cháy.
“Cậu Trần, thế không phải là hơi quá đáng sao?”.
Park Moon Ki cũng không thể chấp nhận, nhìn chằm chằm Trần Phong, giọng điệu âm u đến mức có thể nhỏ ra nước.
“Chọn một trong hai, tôi chỉ cho ông thời gian mười giây”.
Biểu cảm của Trần Phong vẫn bình tĩnh, nhưng giọng điệu không cho cãi lại: “Cậu Trần, vừa nãy tôi đã thể hiện đủ sự chân thành rồi…”.
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phong, Park Moon Ki biến sắc, sau đó cố dằn cơn giận trong lòng xuống, định trao đổi lại với Trần Phong.
“Mười!”.
“Chín!”.
“Tám!”.
Trần Phong nói, nhưng không đáp lại Park Moon Ki, mà là bắt đầu đếm ngược thời gian.
“Cậu thực sự muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Park sao?”.
Park Moon Ki không nhẫn nhịn được nữa, ông ta tức giận nhìn Trần Phong trong video, giọng nói không còn khách sáo mà tràn ngập uy hiếp.
“Bảy!”.
“Sáu!”.
“Năm!”.
Trần Phong không để ý, tiếp tục đếm ngược.
“Tôi thừa nhận cậu rất có quyền thế ở Hoa Hạ, giá trị vũ lực cũng rất mạnh, nhưng trên đời này có rất nhiều người mạnh hơn cậu, nếu nhà họ Park chúng tôi quyết tâm muốn giết cậu thì cậu chết chắc!”.
Park Moon Ki nổi giận hoàn toàn rồi, biểu cảm của ông ta dữ tợn, sát ý điên cuồng xuất hiện trong mắt.
“Bốn!”.
“Ba!”.
“Hai!”.
“Một!”.
Trần Phong tiếp tục đếm, hoàn toàn lờ đi lời cảnh cáo và uy hiếp của Park Moon Ki.
“Ặc…”.
Nhìn thấy cảnh này, dù là Park Chang Jun hay Lee Dong Chaeng cũng đều đơ ra.
Vì địa vị, thân phận hiển hách nên mặc dù bọn họ không thể hoành hành ngang ngược ở CL, nhưng cũng không kém gì.
Bọn họ tự thấy mình đã rất hống hách, ngang ngược rồi, nhưng so với Trần Phong lúc này thì bọn họ cảm thấy đúng là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.
Sự mạnh mẽ của Trần Phong khiến bọn họ cảm nhận được nỗi sợ chưa bao giờ có.
“Rốt cuộc cậu ta là ai?”.
“Cậu ta phải trâu bò tới mức nào mới dám như vậy?”.
Lúc này, những tay đua CL kia đều hoảng rồi, bọn họ không biết thân phận của Trần Phong, cho nên bọn họ rất tò mò, Trần Phong rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà ngông cuồng như vậy?
Đó là Park Moon Ki đấy…
Một trong những nhân vật đại diện cho thế giới ngầm CL.
Theo bọn họ thấy, dù là ông trùm thế giới ngầm Hoa Hạ ở trước mặt Park Moon Ki thì cũng sẽ không vênh váo thế này, ít nhiều gì cũng sẽ suy nghĩ đến hậu quả khi hoàn toàn đắc tội nhà họ Park.
Một bên khác, dù là các tay đua Hoa Hạ hay khán giả đến xem hôm nay, trong lòng cũng ngập tràn cảm giác hưng phấn khó nói thành lời.
Mặc dù bọn họ không biết thân phận của Trần Phong là gì, nhưng khí phách “mày nói gì cũng vô ích, ông đây chỉ muốn thịt ông” mà Trần Phong thể hiện ra lại là thứ họ hướng tới.
Mọi việc Trần Phong làm lúc này là thứ họ muốn làm rất nhiều lần lúc bị sỉ nhục, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên không dám làm!
Tất cả đều mang đến cú sốc cực mạnh cho họ, khiến mỗi thớ thịt, mỗi tế bào trên người họ đều sung sướng vô hạn!
“Ngừng!”.
Cùng lúc đó, Park Moon Ki hét to, cảm giác cứ như sợ Trần Phong đếm đến không, sau đó không cho ông ta cơ hội chọn nữa, mà giết Park Chang Jun tại chỗ: “Tôi chọn, tôi chọn!”.
Trần Phong nghe thế thì dừng đếm số, nhìn Park Moon Ki trong hình ảnh với vẻ mặt lạnh tanh.
“Đừng giết con trai tôi, tôi đồng ý làm theo lời cậu!”.
Park Moon Ki đưa ra lựa chọn, đối mặt với Trần Phong mạnh mẽ, ông ta lựa chọn nhún nhường.
Mặc dù ông ta biết rất rõ, lựa chọn với sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định với Park Chang Jun, nhà họ Park thậm chí là cả CL, nhưng ông ta không thể trơ mắt nhìn đứa con trai duy nhất của mình chết!
“Nếu ông đã đưa ra lựa chọn, vậy thực hiện đi”.
Trần Phong nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Nhắc nhở ông, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, đừng có khiến tôi đổi ý”.
“Được”.
Park Moon Ki nhịn nhục trả lời.
“Bố… bố, không được!”.
Cùng lúc đó, Park Chang Jun điên cuồng hét to: “Nếu làm theo lời cậu ta nói thì con sẽ thành trò cười của giới đua xe ngầm toàn cầu, cũng sẽ trở thành nỗi nhục của giới đua xe ngầm CL! Ngoài ra, đây cũng là nỗi nhục của nhà họ Park chúng ta thậm chí là CL…”.
“Con câm miệng cho bố!”.
Park Moon Ki tức giận ngắt lời Park Chang Jun, sao ông ta không biết những việc này chứ? Ông ta có lựa chọn ư?
“Bảo Park Hai Sung xử đồ ngu Lee Dong Chaeng, ngay lập tức!”.
Sau khi tức giận ngắt lời Park Chang Jun, Park Moon Ki gằn giọng đưa ra chỉ thị, ông ta cực kì lo Trần Phong sẽ trở mặt, giọng điệu có vẻ hơi gấp gáp.
“…”.
Park Chang Jun đơ ra tại chỗ, không đáp lại Park Moon Ki, không làm theo lệnh Park Moon Ki đưa ra.
“Sư… sư phụ…, đừng… đừng… đừng giết em…”.
Cùng lúc đó, Lee Dong Chaeng gãy chân, ngã ra đất cứ như một con chó pug, lê cái chân bị thương, chậm rãi dịch đến bên cạnh Park Chang Jun, ôm lấy chân Park Chang Jun cầu xin.
“Park Hai Sung!”.
Thấy Park Chang Jun không có phản ứng, Park Moon Ki tức giận quát một tiếng, giọng rất to, khiến người xung quanh nghe rõ mồn một.
“Có, có, chủ tịch Park!”.
Nghe thấy lời Park Moon Ki nói, Park Hai Sung với nửa bên mặt lõm xuống không nằm trên đất giả chết nữa mà bật dậy như cá chép, nhanh chóng lao qua, cúi đầu, khom lưng với màn hình điện thoại.
“Xử Lee Dong Chaeng!”.
Park Moon Ki trực tiếp ra lệnh, giọng điệu không cho cãi lại.
“Rõ!”.
Park Hai Sung lễ phép nhận lệnh.
“Đừng… đừng mà, chủ tịch Park, xin ông…”.
Lại lần nữa nghe thấy lệnh của Park Moon Ki, Lee Dong Chaeng sợ đến mức nhũn ra đất, cầu xin lần sau cuối.
“Cậu giỏi lắm! Tôi mong lúc thi đấu tối nay cậu cũng giỏi như bây giờ, đừng có làm kẻ hèn, yếu ớt!”.
“Cậu là cái thá gì mà cũng xứng cược mạng với tôi?”.
“Nếu không phải vì ở Hoa Hạ thì tôi nhất định sẽ giết anh ta!”.
Lúc này, cậu ta bỗng nhiên quên mất, lúc cậu ta đến Đông Hải và nói chuyện với Vũ Văn Bác, vênh váo đến mức nào.