Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Phong đã hoàn thiện thức thứ hai của võ công mình tự nghiên cứu, sáng tạo ra, tỉnh lại từ trong “nhập thần”, sau đó dùng thính lực xuất chúng, nghe được câu nói ta đây của Mục Dương: “Đám gà đất chó sành các người, còn dám lắm điều thì tôi không ngại cho các người một bài học đâu!”.
Sau khi nghe thấy câu này, anh bay lên vượt qua tường sân biệt thự, nhìn thấy rõ ràng Mục Dương đứng trước mặt nhóm Hạ Mộng Dao, xách Hạ Mộng Dao trong tay như xách gà con.
Mặc dù anh không biết nhóm Hạ Mộng Dao sao lại tập trung ở đây, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lại chìm vào trạng thái phẫn nộ không thôi luôn.
Hử?
Sửng sốt khi nghe thấy lời nói của Trần Phong, dù là nhóm Hạ Mộng Dao hay hai người Mục Dương và Cảnh Nhân đều sững sờ.
“Anh Phong!”.
“Trần sư thúc!”.
“Trần Phong!”.
Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, trong đám đông vang lên các loại tiếng kêu kinh ngạc, mọi người bao gồm cả Hạ Mộng Dao đều là vẻ mặt kích động nhìn Trần Phong nhanh chóng vọt đến bên này như hồn ma.
“Sao anh ta lại ở đây?”.
Cùng lúc đó, hai người Mục Dương và Cảnh Nhân cũng định thần lại, trong lòng ngập tràn nghi vấn như vậy.
Chẳng lẽ Trần Phong vẫn luôn bế quan ở đây?
Tại sao trước đó bọn họ không có chút tin tức gì?
“Thả cô ấy ra!”.
Khi hai người đang nghĩ sao Trần Phong lại xuất hiện ở đây, thì giọng nói lạnh như băng của Trần Phong truyền đến.
Mục Dương vô thức buông lỏng tay, Hạ Mộng Dao cũng nhân cơ hội chạy về bên Trần Phong.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Trần Phong lạnh lùng nhìn Mục Dương một cái, sau đó hỏi mấy người Vũ Văn Bác.
Anh không hiểu, tại sao anh chỉ bế quan mấy hôm mà Vũ Văn Bác, bốn anh em họ Trần còn cả Hạ Mộng Dao đều xuất hiện ở đây, hơn nữa còn có người dám ngang nhiên động thủ với Hạ Mộng Dao.
“Anh Phong, việc là thế này. Mười ngày trước, Cảnh Đằng – truyền nhân nhà họ Cảnh lên tiếng từ xa, gửi thư thách đấu cho anh, muốn đấu một trận sống còn ở Tây Hồ với anh…”, Vũ Văn Bác hiểu rõ đầu đuôi sự việc nhất, nên cậu ta nhanh chóng nói với Trần Phong hai năm rõ mười đầu đuôi mọi chuyện, bao gồm cả việc Cảnh Đằng phát động khiêu chiến với Trần Phong, cả việc Mục Dương muốn nhận Hạ Mộng Dao làm hầu gái, và những nhân vật máu mặt của cả giới võ học Hoa Hạ đều tập trung ở Hàng Hồ, lúc này đang đợi ở Tây Hồ, v.v…
“Trần… Trần Phong, có giỏi thì cậu đi quyết đấu sống còn với em Đằng nhà tôi đi!”, sau khi Vũ Văn Bác dứt lời thì Cảnh Nhân đột nhiên lên tiếng, anh ta cật lực giấu đi sợ hãi và bất an trong lòng, cố ý khiêu khích Trần Phong, muốn Trần Phong đi ứng chiến ngay.
Như vậy thì anh ta có thể tránh được một kiếp nạn.
Bộp! Bộp! Bộp!
Đáp lại Cảnh Nhân là tiếng bước chân trầm đục.
Dưới ánh chiều tà, Trần Phong không nói gì, đi đến chỗ Mục Dương với vẻ mặt lạnh băng.
“Anh… anh muốn làm gì?”.
Nhìn thấy Trần Phong đi tới, cảm nhận được sát ý lạnh lẽo tỏa ra trên người Trần Phong, trên mặt Mục Dương không còn chút ngông cuồng nào nữa, chỉ có sợ hãi, cậu ta có thể cảm nhận được rõ rệt sức mạnh của Trần Phong.
Căn bản không phải thứ cậu ta có thể chống lại.
“Cậu cậy võ công của mình, coi quy tắc không ra gì, thích gì làm nấy, đáng giết!”, Trần Phong vừa đi vừa lạnh giọng nói.
Vừa dứt lời, Trần Phong đã đi đến trước mặt Mục Dương, dừng bước, giơ chân lên trước mặt mọi người, sau đó trong ánh mắt sợ hãi của Mục Dương, đạp một phát vào ngực Mục Dương.
Răng rắc!
Tiếng giòn tan lại lần nữa vang lên, xương sườn bên ngực trái Mục Dương bị nội kình đáng sợ làm cho nát vụn, tim cũng ngay lập tức nứt vỡ!
“Phụt…”, Mục Dương há miệng nôn ra máu, cơ thể co giật mạnh mấy cái, sau đó thì không động đậy nữa, ánh mắt rã rời, chết hẳn.
Cậu ta… bị Trần Phong đạp một cái chết!
Đánh chết cậu ta thì cậu ta cũng không ngờ được, thứ đón chờ cậu ta thế mà lại là cách chết này!
“Ừng ực!”.
Nhìn thấy cảnh này, Cảnh Nhân sợ đến mức gần như là ngừng thở, yết hầu không ngừng chuyển động.
Anh ta định nói gì đó, nhưng trong lòng lại bị nỗi sợ chiếm cứ hoàn toàn, đầu óc trắng xóa, một chữ cũng không nói ra được, chỉ trơ mắt nhìn Trần Phong xách thi thể của Mục Dương lên, sải bước đi về phía anh ta.
“Nếu tôi không đoán sai, thì nhà họ Cảnh các người tưởng tôi không dám ứng chiến, nên dẫn cậu ta đến cưỡng ép nhận Mộng Dao làm hầu gái của cậu ta, cố ý ép tôi ứng chiến?”.
Trong cái nhìn chòng chọc sợ hãi của Cảnh Nhân, Trần Phong đi đến cạnh anh ta, thong thả nói, sau đó không đợi anh ta đưa ra đáp án, thì đã tiếp tục nói: “Như các người mong muốn, tôi sẽ đi ứng chiến, nhưng trước đó, tôi muốn anh hiểu, kết cục của việc động vào Hạ Mộng Dao!”.
Vù!
Vừa dứt lời thì Trần Phong đã đá một cái, trúng ngay hai đầu gối của Cảnh Nhân.
Răng rắc!
Tiếng giòn tan vang lên, hai đầu gối của Cảnh Nhân ngay lập tức vỡ vụn, ngã quỳ trước mặt mọi người.
Trần Phong không dừng lại, khom lưng, tóm lấy Cảnh Nhân.
“Á…”.
Cảnh Nhân hét thảm một tiếng, sợ đến mức ngất xỉu luôn.
Trần Phong thấy vậy thì tóm lấy Cảnh Nhân, trực tiếp xách Cảnh Nhân lên.
“Văn Bác, gọi điện cho bố cậu, bảo bố cậu nói với tất cả những người ở hiện trường đấu võ, ba tiếng sau, tôi sẽ đi lấy cái mạng chó của Cảnh Đằng!”.
Dừng hình.
Dưới ánh nắng chiều, Trần Phong như xách hai con chó chết đi đến chỗ xe ô tô, sát khí ngùn ngụt!
“Được, anh Phong!”.
Nghe thấy lời này của Trần Phong, Vũ Văn Bác mới bừng tỉnh từ trong cơn hưng phấn, run giọng đáp, sau đó lấy điện thoại ra, gọi lại cho Vũ Văn Thành Anh, kết quả là không kết nối được, ngay lập tức sửng sốt, sau đó nói: “Anh Phong, điện thoại của bố em đột nhiên không gọi được”.
“Trần sư thúc, sự phụ tôi cũng đến hiện trường rồi, tôi gọi điện cho ông ấy, bảo ông ấy thông báo một tiếng”, sau khi Vũ Văn Bác dứt lời thì không đợi Trần Phong lên tiếng, Trần Trạch Lý đã bước ra từ trong đám người, lấy điện thoại, định gọi cho Hoàng Lão Tam.
“Thôi, Trạch Lý, đừng gọi nữa, chúng ta trực tiếp qua đó”, Trần Phong nghe vậy thì lạnh giọng nói.
Anh không ngờ, lần này việc Cảnh Đằng khiêu chiến anh lại to như vậy, gần như là kinh động đến hơn nửa giới võ thuật Hoa Hạ.
“Được”, nghe thấy lời Trần Phong nói, Trần Trạch Lý hiểu ý của Trần Phong, bèn buông điện thoại xuống.
“Chúng ta đi thôi”.
Trần Phong nhìn Hạ Mộng Dao một cái, sau đó ra hiệu cho mọi người đến hiện trường đấu võ.
“Đi thôi, cùng đi chứng kiến anh Phong đánh cho Cảnh Đằng kia thành con chó chết!”, Vũ Văn Bác vung tay hét to vô cùng hưng phấn, sau đó mọi người lần lượt chui vào xe theo Trần Phong, đi đến khu vực bị phong tỏa kia.
Lúc 7 giờ, lượng du khách của Tây Hồ đạt đến cao điểm, trải khắp các điểm thăm quan, dùng dòng người như thủy triều để hình dung cũng không quá, nhưng không bao gồm bến tàu.
Ở đó vẫn bị phong tỏa, lính tuần và nhân viên của Liên minh võ sĩ thành phố Hàng Hồ vẫn thủ giữ vị trí, ngăn du khách vào.
Ba chiếc tàu lớn vẫn đỗ ở ven hồ, mọi người đều đang đợi câu trả lời và sự xuất hiện của Trần Phong, nhưng nhiều người đã đánh mất kiên nhẫn.
“Đã giờ này rồi, Trần Phong vừa không đáp lại, cũng không xuất hiện, có vẻ là sẽ không đến”.