Nhưng dù phẫn nộ anh ta vẫn không dám cãi Đỗ Tử Duyệt, anh ta hiểu rõ, mình không thể chống lại Đỗ Tử Duyệt, Đỗ Tử Duyệt có thể khiến anh ta bốc hơi khỏi nhân gian, sau đó lại tìm một thằng ở rể khác.
"Bà xã, em nghe anh nói, anh rất chung thủy với em, là con đĩ Hạ Mộng Dao này quyến rũ anh trước!" Chu Thiếu Phong chỉ vào mũi Hạ Mộng Dao, vu oan, lúc này, anh ta cũng chỉ có thể đổ tội cho Hạ Mộng Dao, nếu không với tính cách có thù tất báo của Đỗ Tử Duyệt, chắc chắn sẽ lột da anh ta.
Hạ Mộng Dao há hốc miệng, không thể tin nổi là Chu Thiếu Phong lại nói thế.
"Chu Thiếu Phong! Anh có còn là con người không?" Hạ Mộng Dao tức giận mắng, rõ ràng là Chu Thiếu Phong đề nghị bao nuôi cô ấy, thế mà nhoáng cái đã đổi trắng thay đen, nói là cô ấy chủ động quyến rũ.
"Hạ Mộng Dao, cô đừng có ra vẻ ngây thơ với tôi! Từ khi biết tôi là tổng giám đốc của Quốc tế Cửu Long, cô đã ám chỉ với tôi bằng nhiều cách, bảo tôi mỗi tháng cho cô một trăm nghìn, cô sẽ ngủ với tôi, sau đó tôi nói với cô, giờ tôi là chồng của Tử Duyệt, tôi sẽ không đồng ý, cô bèn chạy đến trước mặt tôi quyến rũ tôi..." Vẻ mặt Chu Thiếu Phong vừa phẫn nộ lại tủi thân, người không biết chuyện e là còn tưởng là thật.
"Anh nói bậy! Rõ ràng là anh nói muốn bao nuôi tôi trước." Hạ Mộng Dao sắp tức điên rồi, cô ấy dù thế nào cũng không ngờ được Chu Thiếu Phong lại trở thành thế này.
Mấy người Từ Đông Lương và Vương Giai Manh cũng tụ lại, nhưng không ai dám nói đỡ Hạ Mộng Dao, thực ra trong lòng họ đều hiểu rõ, là Chu Thiếu Phong chủ động tìm đến Hạ Mộng Dao, nếu nói quyến rũ cũng là Chu Thiếu Phong quyến rũ Hạ Mộng Dao, chứ không phải Hạ Mộng Dao quyến rũ Chu Thiếu Phong.
Nhưng lời này, họ lại không dám nói trước mặt Đỗ Tử Duyệt.
"Bốp!"
Đỗ Tử Duyệt cười khẩy giơ tay lên, tát mạnh vào gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao, tát đến mức miệng Hạ Mộng Dao rách ra, rỉ máu.
"Con khốn, còn dám ngụy biện! Mày cũng không tự soi gương xem mình là ai, chồng tao mà phải bao nuôi mày á?"
"Không phải thế cô nghe tôi giải thích!" Hạ Mộng Dao tủi thân sắp khóc luôn rồi.
Nhưng một tiếng "bốp", Đỗ Tử Duyệt lại phẫn nỗ tát Hạ Mộng Dao.
"Giải thích? Giải thích cái gì? Năm đó ở trường, đồ hồ ly tinh mày đã quyến rũ chồng tao, không ngờ ba năm trôi qua, con hồ ly tinh lẳng lơ là mày vẫn không chịu bỏ cuộc!"
"Bốp!"
"Xem ra ba năm trước, bài học bà đây cho mày vẫn chưa đủ, không khiến đồ hồ ly tinh như mày nhớ đời!"
Cứ nói xong một câu Đỗ Tử Duyệt lại cho Hạ Mộng Dao ăn một cái bạt tai, nhoáng cái, gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao đã sưng phồng.
Lý Tuyết và Vương Giai Manh ở bên cạnh lộ vẻ khoái trí, Hạ Mộng Dao, mày không ngờ sẽ gặp phải loại phụ nữ vô lí như Đỗ Tử Duyệt nhỉ?
"Người đâu, trói con đĩ này lại cho tôi!" Đỗ Tử Duyệt hai tay chống nạnh, ra lệnh, mặc dù tát Hạ Mộng Dao mười mấy cái, nhưng cô ta vẫn thấy chưa hả giận.
Đỗ Tử Duyệt vừa dứt lời, hai bảo vệ mặc đồ đen bèn cầm một sợi dây thừng, đến trước mặt Hạ Mộng Dao.
"Đỗ Tử Duyệt, cô định làm gì?" Hạ Mộng Dao sợ hãi vô cùng, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
Đỗ Tử Duyệt cười khẩy liên tục, không lên tiếng, hai bảo vệ mặc đồ đen sau đó choàng dây thừng lên người Hạ Mộng Dao, Hạ Mộng Dao đương nhiên không hề có năng lực phản kháng, không lâu sau đã bị hai người trói chặt.
"Con khốn, mày không phải thích quyến rũ đàn ông sao? Vậy hôm nay bà sẽ cho mình quyến rũ đủ luôn!" Sâu trong mắt Đỗ Tử Duyệt xẹt quá vẻ ác độc, sau đó ra lệnh: "Dẫn con khốn này vào ổ sói đen."
Ổ sói đen?
Vương Giai Manh và Lý Tuyết nhìn nhau, dẫn đến đó làm gì?
Những người khác cũng ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu gì cả.
Chỉ có Từ Đông Lương và Chu Thiếu Phong dường như nghĩ tới gì đó, trong mắt lộ vẻ hơi sợ hãi.
Không đến hai phút, một đám người đã đến cạnh một ngọn núi nhỏ ven rừng.
Lưng trừng núi nhỏ có một cửa hang tối thui, trông có vẻ âm u.
Quanh cửa hang, có người dựng một tường dây thép gai cao hơn hai mét, trên tường còn có điện cao áp, rõ ràng là để đề phòng thứ gì đó ra khỏi cửa hang.
Ngoài tường rào dây thép gai, còn có hai bảo vệ mặc đồ chống cắn, cầm súng săn, liên tục tuần tra.
Mọi người đến bên ngoài tường rào dây thép gai, có lẽ là ngửi được hơi người, mấy con sói đen cao bằng một người chui ra khỏi hang nhanh như chớp, cách tường rào dây thép gai, nhe nhăng trợn mắt với mọi người, cặp mắt sói tỏa ra sự hung ác.
"Áu!" con sói thủ lĩnh ngẩng đầu hú, tiếng sói tru đinh tai nhức óc khiến mọi người như muốn thủng màng nhĩ, sống lưng lạnh toát.
Đa số đều là lần đầu nhìn thấy loại động vật như sói, mặc dù có bảo vệ cầm súng săn bảo vệ bên cạnh, nhưng mọi người vẫn bị dọa cho hết hồn, thậm chí có người nhát gan bắp chân đã bắt đầu run rẩy.
Trên mặt Đỗ Tử Duyệt lúc này lại lộ ra nụ cười hưng phấn như một kẻ biến thái, trong đôi mắt tam giác ngược tỏa ra ánh sáng nguy hiểm khiến lòng người sợ hãi.
"Lôi con khốn này ra." Đỗ Tử Duyệt liếm môi, nói.
"Thả tôi ra!" Hạ Mộng Dao tuyệt vọng hét to, lúc này, cô sao còn không hiểu Đỗ Tử Duyệt định làm gì tiếp theo.
Hạ Mộng Dao bị dẫn đến trước mặt Đỗ Tử Duyệt, Đỗ Tử Duyệt giơ tay ra, lại tát lên mặt Hạ Mộng Dao một cái thật mạnh.
"Con khốn, chẳng phải mày thích quyến rũ đàn ông sao? Hôm nay bà cho mày quyến rũ đủ luôn!"
"Thấy mấy con sói trong đó chưa, về mặt nào đó chúng cũng không khác gì đàn ông, nếu mày đã thích quyến rũ đàn ông thì chắc hẳn mày cũng có thể quyến rũ bọn chúng." Cả gương mặt Đỗ Tử Duyệt là nụ cười biến thái, sau đó cô ta chỉ thẳng vào động sói đen: "Con khốn, đừng nói bà không cho mày cơ hội nhé, lát nữa bà sẽ thả mày vào, nếu mày có thể quyến rũ được mấy con sói đen đó, thì bà sẽ tha cho mày, chuyện ngày trước bỏ qua hết!"
"Nếu không quyến rũ được..." Đỗ Tử Duyệt ngừng lại, rồi tiếp tục cười điên dại: "Vậy mày cứ chết trong đó đi! Ha ha ha."
Thấy dáng vẻ Đỗ Tử Duyệt như lên cơn điên, da đầu mọi người tê dại, người phụ nữ này... bị điên à?
Giờ đến cả mặt của Vương Giai Manh và Lý Tuyết cũng biến sắc, mặc dù họ ghen tị Hạ Mộng Dao, nhưng cũng không đến mức có tâm lí biến thái, nhưng Đỗ Tử Duyệt này, rõ ràng là đầu óc không bình thường, thế này là muốn đẩy Hạ Mộng Dao vào chỗ chết rồi!
Hơn nữa giết chết Hạ Mộng Dao còn chưa đủ, cô ta còn muốn trước khi chết Hạ Mộng Dao phải bị làm nhục, quá ác độc!
Vương Giai Manh và Lý Tuyết nhất tề rùng mình.
Họ đột nhiên phát hiện, so với Đỗ Tử Duyệt hai người họ đúng là hai con thỏ trắng.
Từ Đông Lương cũng không nhịn được mà nhìn mấy con sói đen trong mắt đầy vẻ khát máu, môi tái nhợt, Đỗ Tử Duyệt điên rồi, người phụ nữ này điên thật rồi!