Hạ Hạo cắn chặt răng, mặc dù không cam lòng nhưng anh ta lại không dám làm trái lệnh của Hạ Vân Thịnh trước mặt nhiều người thế này, cuối cùng vẫn quỳ phịch xuống trước mặt Hạ Vân Thịnh.
"Biết tại sao ông bảo cháu quỳ không?" Hạ Vân Thịnh nâng mí mắt lên, lạnh lùng chất vấn.
"Không biết." Hạ Hạo đè cơn giận lại nói.
Nghe thấy thế, Hạ Vân Thịnh tức thì giận không chịu nổi, giơ cái gậy trong tay lên, đập mạnh xuống đầu Hạ Hạo, mắng: "Không biết? Đến lúc này rồi mà đồ mất dạy như cháu còn có mặt mũi nói không biết?"
"Này thì không biết!" Hạ Vân Thịnh tức đến mức cả người run rẩy, nói rồi lại giơ gậy lên đập xuống đầu Hạ Hạo.
"Ông nội, ông làm gì thế?" Hạ Hạo tóm lấy cái gậy đang đập xuống, trợn mắt nhìn Hạ Vân Thịnh, anh ta là người thừa kế tương lại của nhà họ Hạ, Hạ Vân Thịnh tùy tiện đánh anh ta trước mặt nhiều người thế này, giẫm đạp lên lòng tự trọng của anh ta, sau này anh ta còn gì uy tín khi quán lý nhà họ Hạ nữa.
"Cháu... đồ mất dạy! Cháu muốn tạo phản đấy à?" Hạ Vân Thịnh tức đến mức phồng mang trợn mắt, ông ta không ngờ, giờ gan Hạ Hạo lại to vậy, đến cả ông ta mà cũng dám chống đối.
"Ông nội, ông đánh cháu, cháu không có ý kiến, nhưng ông cũng phải cho cháu biết rốt cuộc cháu phạm lỗi gì chứ." Hạ Hạo cứng đầu cứng cổ nói, thực tế, anh ta đã đoán được tại sao Hạ Vân Thịnh lại tức giận như vậy, nhưng lúc này anh ta đương nhiên không thể thừa nhận mình làm sai được.
Hạ Vân Thịnh hít sâu một hơi: "Đồ mất dạy, ông hỏi cháu, mấy công trình của núi Ngọc Tuyền có phải là cháu bán cho nhà họ Diệp, nhà họ Vương và nhà họ Lưu không?"
"Đúng là cháu bán." Hạ Hạo trực tiếp thừa nhận.
"Tại sao lại bán? Cháu biết những công trình này là nền móng của nhà họ Hạ chúng ta cơ mà. Lúc đầu để lấy được những công trình này trong tay Bất động sản Đỉnh Phong, nhà họ Hạ chúng ta đã trả giá đắt thế nào, chẳng lẽ cháu không biết?" Hạ Vân Thịnh nghiêm nghị quát hỏi, lúc đầu khi dự án núi Ngọc Tuyền đăng kí ở Thương Châu, các gia đình trâm anh thế phiệt hạng một và hạng hai ở Thương Châu đã tranh nhau đến đầu rơi máu chảy để được hợp tác với Bất động sản Đỉnh Phong.
Nhưng cuối cùng lại bị gia tộc nhỏ hạng ba như nhà họ Hạ hớt tay trên, lấy được rất nhiều công trình của dự án núi Ngọc Tuyền.
Nếu nhà họ Hạ có thể nắm lấy cơ hội này, núi Ngọc Tuyền chắc chắn sẽ trở thành nơi vươn lên của nhà họ Hạ.
Nhờ vào núi Ngọc Tuyền, nhà họ Hạ có thể chen vào hàng ngũ gia tộc hạng hai, thậm chí là hạng một ở Thương Châu!
Nhưng bây giờ, mấy công trình quan trọng của dự án núi Ngọc Tuyền lại bị Hạ Hạo bán tháo hết!
Hạ Hạo đã phá hủy hoàn toàn hi vọng thăng lên gia tộc hạng hai của nhà họ Hạ!
Hạ Vân Thịnh sao có thể không giận?
Hạ Mộng Dao nghe thấy thế suýt thì tức nổ phổi, cô cứ tưởng Hạ Hạo chỉ làm một việc quá đáng là bổ nhiệm Vương Vân Na làm phó chủ tịch thôi, nhưng giờ cô mới biết, Hạ Hạo thế mà lại bán công trình của núi Ngọc Tuyền đi.
Đồ ngu Hạ Hạo này, chẳng lẽ không biết những công trình này là vốn liếng của nhà họ Hạ sao?
Chẳng lẽ anh ta không biết, với nhà họ Hạ những công trình này như một cái cây hái ra tiến sao?
"Ông nội, cháu bán những công trình đó cho nhà họ Diệp, nhà họ Vương, nhà họ Lưu cũng là vì muốn tốt cho nhà họ Hạ chúng ta." Hạ Hạo cố biện bạch, anh ta đương nhiên không thể thừa nhận vì sự ích kỉ của mình mới bán những công trình đó đi được.
"Vì muốn tốt cho nhà họ Hạ?!" Hạ Vân Thịnh tức đến mức nghẹt thở, tiếp tục giận dữ hỏi: "Cháu nói ông nghe tốt cho nhà họ Hạ thế nào?"
"Ông nội, đạo lí giỏi quá gặp họa chẳng lẽ ông không hiểu sao? Dự án một vốn vạn lời như núi Ngọc Tuyền, không biết có bao nhiêu nhà giàu hạng một, hạng hai ở thành phố Thương Châu để ý, nhưng cuối cùng lại bị gia tộc nhỏ hạng ba như nhà họ Hạ chúng ta nuốt trọn, ông nói xem những gia tộc hạng một, hạng hai kia có thể không ghen tị sao? Nếu cháu không giao một số công trình ra, thì họ không thể để nhà họ Hạ chúng ta trở thành gia tộc hạng hai." Hạ Hạo nói rất hùng hồn, cách nói của anh ta đúng là có đạo lí nhất định, dự án thơm ngon như núi Ngọc Tuyền, ai cũng muốn chia phần, nhưng bây giờ lại bị nhà họ Hạ ăn một mình, đúng là sẽ khiến rất nhiều gia tộc khác bất mãn.
"Vớ vẩn!" Hạ Vân Thịnh suýt nữa thì ói ra máu.
"Đồ mất dạy, rõ ràng là vì thỏa mãn sự ích kỉ của mình mới bán tháo những công trình kia, mà lúc này cháu còn có mặt mũi nói là vì nhà họ Hạ chúng ta. nhà họ Hạ chúng ta sao có thể có loại mặt dày vô liêm sỉ như cháu chứ!" Hạ Vân Thịnh chỉ vào mũi Hạ Hạo mắng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (1), ông ta luôn gửi gắm hi vọng cao ở Hạ Hạo, cảm thấy sau này Hạ Hạo có thể dẫn nhà họ Hạ lên đỉnh vinh quang, nên lần này Hạ Mộng Dao đi Kim Lăng, ông ta không hề do dự giao dự án núi Ngọc Tuyền cho Hạ Hạo tạm thời quản lý.
Cứ tưởng Hạ Hạo có thể làm tốt hơn Hạ Mộng Dao, nhưng ai ngờ chỉ mới mấy ngày, Hạ Hạo đã phung phí hết nhẵn dự án núi Ngọc Tuyền, mấy công trình trọng điểm trị giá hàng chục triệu, thế mà bị bán như rau cải với giá hai, ba triệu một cái.
Buổi chiều sau khi nhận được tin, Hạ Vân Thịnh đã tức đến mức suýt thì ngất ngay tại chỗ.
"Ông nội, nhà họ Hạ muốn leo lên hàng ngũ gia tộc hạng hai, chỉ dựa vào chính mình thôi thì không được. Chúng ta còn phải nhận được sự khẳng định của nhiều gia tộc hạng một và hai của Thương Châu hơn. Chỉ khi họ công nhận chúng ta, thì nhà họ Hạ chúng ta mới có thể leo lên gia tộc hạng hai."
"Mà lần này, việc bán công trình núi Ngọc Tuyền, với nhà họ Hạ chúng ta mà nói chính là một cơ hội rất tốt. Cháu dùng giá thấp bán công trình núi Ngọc Tuyền cho những gia tộc hạng một và hạng hai này thực ra là có ý muốn bày tỏ lòng tốt với họ, cháu muốn khiến họ nhớ kĩ nhà họ Hạ chúng ta, nhận ân tình của nhà họ Hạ chúng ta, như vậy, sau này khi nhà họ Hạ gặp khó khăn, họ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn sẽ kéo nhà họ Hạ chúng ta một cái." Hạ Hạo nói đầy đủ lí lẽ, nhưng nói trắng ra thì ý anh ta là muốn khiến nhà họ Hạ làm người hầu cho nhiều gia tộc hạng một và hạng hai, nếu làm người hầu tốt, khiến chủ nhân vui, thì biết đâu chủ chân sẽ cất nhắc nhà họ Hạ, khiến nhà họ Hạ trở thành gia tộc hạng hai.
"Cháu... đồ ngu! Cháu tưởng những gia tộc đó sẽ nhận ân tình của nhà họ Hạ sao?" Hạ Vân Thịnh đã tức đến mức không biết phải nói gì rồi, ông ta không biết Hạ Hạo ngu thật hay ngu giả, chỉ cần Hạ Hạo có não thì phải hiểu, những gia tộc hạng một và hạng hai của thành phố Thương Châu, gia tộc nào cũng là đồ vô ơn không bao giờ biết đủ.
Người ta căn bản sẽ không coi trọng nhà họ Hạ hơn vì nhà họ Hạ cười nịnh nọt, ngược lại sẽ càng cảm thấy nhà họ Hạ yếu ớt dễ bắt nạt, thay vì nói Hạ Hạo đang tỏ ý tốt với những gia tộc này, thì nói Hạ Hạo đang nói với những gia tộc này, nhà họ Hạ chính là một miếng thịt nằm trên thớt, ai cũng có thể cắn một miếng còn hơn.
"Tại sao lại không?" Hạ Hạo không nhịn được hỏi vặn lại, lại nói: "Lúc cháu kí hợp đồng với nhà họ Diệp, giám đốc Diệp đã nói rõ với cháu, sau này nếu nhà họ Hạ gặp phiền phức gì, có thể đi tìm anh ta, nể mặt những công trình của núi Ngọc Tuyền, anh ta sẽ ra tay giúp nhà họ Hạ chúng ta giải quyết phiền phức."
Thực tế, Diệp Minh Mân căn bản chưa từng nói thế, nhưng lúc này, vì tự cứu mình mà Hạ Hạo cũng chỉ có thể bịa đại thôi, dù sao Hạ Vân Thịnh cũng không thể đi tìm Diệp Minh Mân chứng thực.
Chú thích:
(1) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: sốt ruột mong muốn ai đó tốt, cảm thấy bất mãn vì người mình gửi gắm hi vọng không có tiền đồ.