Trần Phong năm ấy không biết nhẫn nhịn là gì, đánh cho Hoàng Thiên Bá thừa sống thiếu chết ngay giữa phố, đánh gãy hai chân của Hoàng Thiên Bá còn làm mù một con mắt của Hoàng Thiên Bá.
Biết được tình trạng thảm hại của Hoàng Thiên Bá, Hoàng Lão Tam không nói không rằng, gọi thế lực cả bang của bang người Hoa, báo thù cho Hoàng Thiên Bá.
Kết quả là bị Trần Phong đánh cho tan tác.
Dù bang chủ Hoàng Lão Tam đích thân ra trận cũng không làm Trần Phong bị thương chút nào.
Cuối cùng, Hoàng Lão Tam chỉ có thể chịu thua.
Lễ phép mời Trần Phong đến nhà, bảo Hoàng Thiên Bá bưng trà rót nước, nhận lỗi.
Trần Phong đương nhiên rộng lượng xua tay, bỏ qua chuyện cũ.
Sau đó, bang người Hoa xuất hiện biến động, Lý Hải Siêu người cầm quyền thứ hai liên thủ với bang chủ bang Đại Mã, định ám sát Hoàng Lão Tam, nắm giữ bang người Hoa.
Trùng hợp thế nào, Trần Phong lại cứu mạng Hoàng Lão Tam, khiến bang người Hoa thoát một kiếp.
Hoàng Lão Tam đương nhiên vô cùng cảm kích Trần Phong, hai người cũng nhân cơ hội đó kết thành anh em khác họ.
Nên nghiêm túc mà nói, Hoàng Lão Tam coi như là đại ca của Trần Phong.
Sắc mặt quái dị của Trần Phong khiến bốn anh em họ Trần không hiểu ra sao, trực giác nói cho họ biết, quan hệ của Trần Phong và sư phụ chắc chắn không bình thường, nhưng rốt cuộc không bình thường ở đâu thì họ lại không nói được.
Phản ứng của bốn anh em họ Trần nằm trong dự đoán của Trần Phong, năm năm trước, họ không ở M, nên không biết anh cũng bình thường.
Trần Phong cũng không định nói với họ quan hệ của mình và Hoàng Lão Tam.
"Các ông tìm sen đá là vì Hoàng Lão Tam?" Trần Phong hỏi.
"Là vì sư phụ, sư phụ bị trúng hỏa độc." Trần Trạch Văn khom người đáp, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nếu là người ngoài dám gọi sư phụ hắn là Hoàng Lão Tam trước mặt hắn, hắn chắc chắn sẽ đập cho một phát rồi.
Nhưng đối diện với Trần Phong, hắn lại không dám, hơn nữa nhìn dáng vẻ Trần Phong, rõ ràng là có quan hệ rất không bình thường với sư phụ.
"Thánh Hỏa Giáo làm?" Trần Phong nhếch mày, công hiệu lớn nhất của sen đá là trừ hỏa độc, nên thứ làm Hoàng Lão Tam bị thương đương nhiên là công pháp tính hỏa, bang hội bản địa nước M mọc lên như nấm, nhưng bang hội có công pháp tính hỏa thì chỉ có mỗi Thánh Hỏa Giáo.
"Tiền bối biết cả Thánh Hỏa Giáo?"
Trần Trạch Văn sợ đến mức không nói nên lời, Trần Phong biết sư phụ hắn thì thôi, thế mà cả Thánh Hỏa Giáo cũng biết.
Chẳng lẽ... Trần Phong từng ở nước M? Không lâu sau, Trần Trạch Văn đã nghĩ đến khả năng này.
"Biết Thánh Hỏa Giáo rất kì lạ sao?" Trần Phong bĩu môi, một số bang hội lớn bản địa nước M, anh hầu như biết hết.
"Không lạ, không lạ." Trần Trạch Văn cũng nhận ra mình hơi thất lễ, hắn vội vàng lắc đầu.
Lại nói: "Người làm sư phụ bị thương là giáo chủ của Thánh Hỏa Giáo - Cargoon.”
"Cargoon?" Trần Phong nheo mắt: "Sao Cargoon lại động thủ với Hoàng Lão Tam?"
"Vì sư phụ đã đủ cảnh giới Ám Kình, chuẩn bị đột phá cảnh giới Hóa Kình, một khi sư phụ trở thành đại sư võ học, thì sẽ ảnh hướng đến cục diện của nước M."
"Để tránh việc này xảy ra, Cargoon đã liên thủ với mấy bang chủ của các bang lớn như Tụng Trúc, Nhân Tán, Đại Mã đánh lén sư phụ..."
Trần Phong hơi ngẩng đầu, tình hình Trần Trạch Văn nói không khác với anh đoán, nơi nhỏ như nước M, giai đoạn cuối Ám Kình đã là cao thủ tuyệt thế rồi, nếu còn xuất hiện đại sư võ học Hóa Kình, vậy những người khác đừng hòng sống nữa.
"Giờ sư phụ ông ở đâu?" Trần Phong hỏi, xảy ra chuyện này, Hoàng Lão Tam đương nhiên không thể ở nước M nữa, nên ông ta rất có thể đã ra khỏi nước M rồi.
"Sư phụ ở..."
"Anh cả!"
Trần Trạch Văn còn chưa nói xong, Trần Trạch Lý ở phía sau đã ngắt lời, mặt Trần Trạch Lý ngập tràn vẻ khó hiểu, dường như không hiểu Trần Trạch Văn tại sao lại nói việc liên quan đến mạng người như vậy với Trần Phong.
Giờ Hoàng Lão Tam bị thương nặng, đang hấp hối, chỉ cần một người bình thường đến cũng có thể lấy mạng Hoàng Lão Tam, chứ đừng nói là võ sĩ.
Nếu Trần Trạch Văn nói ra nơi ẩn nấp của Hoàng Lão Tam, chỉ cần Trần Phong có chút ý đồ xấu nào, thì Hoàng Lão Tam sẽ không thể thấy mặt trời ngày mai nữa.
"A Lý, yên tâm, tiền bối này là bạn thân của sư phụ, cậu ấy sẽ không làm gì sư phụ đâu." Trần Trạch Văn mỉm cười, trông rất tự tin, nếu nói lúc mới đầu hắn còn không biết thân phận của Trần Phong, vậy thì sau đó khi Trần Phong nói ra Thánh Hỏa Giáo, hắn đã hiểu cả.
Tuổi nhỏ thế này, lại là đại sư võ học, hơn nữa còn từng đến nước M, lại gọi sư phụ là Hoàng Lão Tam, rõ ràng, Trần Phong chính là kì tài đã cứu bang người Hoa lúc nước sôi lửa bỏng năm năm trước.
Đồng thời cũng là anh em khác họ của sư phụ, ai cũng có thể hại Hoàng Lão Tam, nhưng chỉ có Trần Phong là không.
"Tiền bối, A Lý không hiểu chuyện, mong tiền bối đừng để ý. Sư phụ giờ đang dưỡng thương ở Trung Hải, vì bọn Cargoon cử người đi truy sát, nên địa chỉ cụ thể của sư phụ chỉ có mình tôi biết, nếu tiền bối muốn biết, Trạch Văn lát nữa có thể nói riêng với tiền bối." Trần Trạch Văn nói.
"Không cần." Trần Phong lắc đầu: "Đợi tìm được sen đá rồi, tôi sẽ cùng đi thăm Hoàng Lão Tam với các ông."
"Cảm ơn tiền bối."
Trần Trạch Văn mừng ra mặt, vội vàng cúi người cảm ơn, ý của Trần Phong không phải là đi thăm Hoàng Lão Tam, mà rõ ràng là muốn ra mặt thay cho Hoàng Lão Tam.
"Lão Hàn, sắp xếp chỗ ở cho mấy người họ." Trần Phong lại chuyển sang nhìn Hàn Long ở bên cạnh, anh nhảy xuống từ trực thăng không lâu, thì Hàn Long và Cố Đông Thâm cũng đến.
"Rõ, cậu Trần." Sau khi hơi sửng sốt, Hàn Long vội vàng gật đầu, ông ta dù thế nào cũng không ngờ được, Trần Phong thế mà lại tha cho đám Trần Trạch Văn.
Thấy Hàn Long, sắc mặt Trần Trạch Văn bỗng hơi xấu hổ.
"A Lý, mau mang đồ của Hàn đại ca ra đây." Đồ mà hắn nói đương nhiên là đồ cổ trong kho vàng của Hàn Long.
"Vâng, anh cả." Trần Trạch Lý vừa định sai người đi làm, thì Hàn Long lại xua tay: "Không cần nữa."
"Những đồ đó, coi như quà gặp mặt tôi tặng cho mấy anh em." Hàn Long cười mỉm nói, tranh chữ cổ trong kho vàng mặc dù đắt, nhưng giá trị cũng chỉ khoảng hai trăm triệu, ông ta không thiếu mấy đồng đó.
Nhưng mấy người này thì khác, họ rõ ràng có quan hệ rất sâu với Trần Phong, hơn nữa bốn người còn là võ sĩ, nếu có thể nhân cơ hội này kéo được bốn người đến chỗ Trần Phong, vậy ông ta lời to rồi.
"Hàn đại ca, thế thì không hay lắm." Trần Trạch Văn hơi ngượng ngùng, không ngờ Hàn Long lại hào phóng vậy, nhiều tranh chữ cổ như thế mà nói tặng là tặng.
"Có gì mà không hay chứ, người một nhà cả." Hàn Long tùy tiện nói.
"Được, vậy Trạch Văn không từ chối nữa." Sau khi trầm ngâm một lúc, Trần Trạch Văn mỉm cười chấp nhận, ý của Hàn Long hắn hiểu rõ, đồ nhận rồi vậy sau này hắn ắt phải dốc sức vì Trần Phong.
So với hai trăm triệu đó, thì giá trị bốn võ sĩ bọn hắn rõ ràng cao hơn nhiều.