Gã mập chỉ là đuổi đám người này đi.
Mà những gì người này nói cứ như một câu chuyện cười, Trần Phong bây giờ còn phải tạo quan hệ sao? Thậm chí nói không khách sáo thì anh chính là quan hệ.
Đợi đuổi được mấy người đó đi, gã mập lại tươi cười đi đến trước mặt Trần Phong: “Cậu chủ Trần, cậu xem, có phải tôi có thể về rồi không?”.
Hắn muốn chạy trốn, nhưng Trần Phong lại nhất quyết không đồng ý.
“Anh đã làm được một việc rất tốt, tôi nghĩ nên thưởng cho anh”.
Gã mập vội xua tay nói: “Cậu chủ Trần, không cần đâu, đây là việc nên làm mà”.
Trần Phong lại nói: “Anh hoàn thành nhiệm vụ tôi giao cho anh, vậy tôi đương nhiên phải thưởng cho anh, nhưng anh định tự ý dàn xếp cho người ta vào câu lạc bộ, tôi cũng sẽ không tha cho anh, hai cái bù trừ, tôi cũng sẽ không bắt anh làm gì, anh tạm thời trông coi chỗ này một thời gian, thế nào?”.
Gã mập khóc không ra nước mắt, hắn biết chọc vào Trần Phong mà chỉ bị như vậy là khá lắm rồi, chẳng nghĩ ngợi gì mà cảm ơn rối rít.
Nhưng người bảo vệ đứng ở đó lại nhìn Trần Phong rất hiếu kỳ.
Trần Phong cười với anh ta: “Anh nghỉ tạm hai hôm đi, nghỉ có lương”.
Chỉ là một chuyện nhỏ xảy ra trong Hiên Viên Trang, cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn đến cuộc sống của Trần Phong.
Nhưng cuộc sống yên bình chẳng bao giờ kéo dài được lâu.
Thất bại của Người Vô Địch Đông Bắc ở Yên Kinh dường như khiến toàn bộ Đông Bắc cảm thấy xấu hổ.
Lúc này trong một quán rượu ở thủ phủ tỉnh Đông Bắc, Giả Đông đang uống rượu cùng mấy người nữa.
Một trong số đó chính là con trai của Vương Lạc Binh, đó là tên thích đồng hồ nổi tiếng Vương Học Đạo.
“Anh Học Đạo, bác Vương thật sự đã bị thằng nhãi đó đánh bại sao?”.
Mặc dù bên ngoài đã đồn ầm lên, nhưng trước giờ vẫn chưa có ai có được thông tin chính xác, Vương Lạc Binh thì lại phải dưỡng thương, sẽ không đứng ra chứng minh thất bại của bản thân.
Còn bên phía Trần Phong cũng chẳng buồn vì một trận thi đấu mà khoe khoang khắp nơi.
Cho nên Giả Đông vẫn ôm hi vọng đó chỉ là một tin đồn mà hỏi.
Nhưng Vương Học Đạo lại tỏ vẻ đau khổ, giọng hằn học nói: “Đều tại tên Trần Phong nham hiểm đó, bố tôi sắp đánh bại anh ta rồi, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên hai mắt anh ta đỏ ngầu, trên người mọc ra vảy đen giống như yêu quái vậy. Sức mạnh lập tức tăng lên, không còn cả cảm giác đau, bất luận bố tôi công kích thế nào, anh ta cũng không xi nhê gì”.
Mặc dù Giả Đông không nhìn thấy, nhưng nghe thì thật quá kỳ quái, anh ta hỏi: “Đó là võ công gì vậy? Sao có thể kinh khủng vậy chứ?”.
“Lúc đó tôi cũng không biết, nhưng sau khi quay về có đi tìm hiểu, quả nhiên tôi đã tìm ra tên của loại tà công này”.
“Là cái gì?”.
Mọi người đều hiếu kỳ nhìn Vương Học Đạo.
Vương Học Đạo cố ý thấp giọng xuống, anh ta bốc phét như vậy đương nhiên là để lấy lại sĩ diện cho bố anh ta, nếu không việc thua trận đấu thậm chí suýt mất mạng này, làm sao anh ta có thể nói ra mồm được.
Cho nên anh ta cố tình tìm một ít tài liệu về để khiến lời anh ta nói tăng thêm sức thuyết phục.
“Các anh có biết tông sư tà đạo Huyết Ảnh 30 năm trước không?”.
Mọi người đều lắc đầu, duy chỉ có Giả Đông là trầm tư một lúc rồi nói: “Tôi có nghe bố tôi nhắc đến, chỉ là không phải ông ta chết rồi sao? Sao thế, việc này liên quan đến ông ta à?”.
“Đúng là như vậy, thứ tà môn ma đạo mà Trần Phong luyện chính là võ công của Huyết Ảnh truyền lại, dùng máu người để luyện võ công”.
Cả đám người mặc dù không biết rốt cuộc là kỳ quái thế nào, nhưng nghe vậy vẫn thấy kinh ngạc, biết ngay Trần Phong không phải người tốt đẹp gì, vốn dĩ anh đã khiến người ta căm hận, bây giờ còn có thêm vài lý do quang minh chính đại nữa.
Nói xong, Giả Đông cảm thán: “Chỉ đáng tiếc bác Vương bị tên khốn độc ác đó hại, Người Vô Địch Đông Bắc tôi lại rơi vào tay kẻ tiểu nhân, đúng là ông trời không có mắt, khiến cả tỉnh Đông Bắc nhất thời đều thấy xấu hổ”.
Câu cảm thán này của anh ta cũng làm dấy lên sự đau lòng của Vương Học Đạo, Giả Đông cầm ly lên, nhìn Vương Học Đạo, đau buồn nói: “Anh Học Đạo, rồi sẽ có ngày tôi và anh báo thù, giết chết tên Trần Phong bỉ ổi đó, nào, ly này tôi mời anh”.
Rượu thì là rượu ngon, nhưng người lại không phải người tốt.
Nhưng điều này không phải ai cũng biết.
Ở bên cạnh đám người đó có một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi tò mò nhìn về phía bọn họ.
“Anh, Huyết Ảnh mà bọn họ nói có phải thật không?”, cậu thiếu niên quay sang hỏi một thanh niên khác lớn tuổi hơn.
Người thanh niên đó nói: “Đúng là có thật, Huyết Ảnh có sức mạnh của một tông sư, cả giới võ thuật không ai có thể địch lại được, hồi đó ông ta đã khiến cả xã hội hỗn loạn bất an”.
Cậu thiếu niên nghe xong, liền lộ ra vẻ nghi hoặc nói: “Nhưng hồi đó chẳng phải bố và bác cũng đều là tông sư sao? Tại sao họ không đi xử lý tên ác ma đó?”.
Một lời thiếu niên này nói ra, đúng thật là long trời lở đất, một nhà có đến hai tông sư, điều này ai dám nghĩ đến chứ. Lẽ nào cậu thiếu niên này đang cố ý khoác lác?
Nhưng người thanh niên bên cạnh lại giải thích: “Bố và bác mặc dù đều là tông sư, nhưng võ công của Huyết Ảnh có tính tà đạo, tuy có thể liên thủ đánh bại ông ta, nhưng rất khó để bắt được, ông ta muốn bỏ chạy chỉ dễ như trở bàn tay”.
Cậu thiếu niên kinh ngạc nói: “Vậy cuối cùng ông ta vì sao mà chết?”.
Người thanh niên lắc đầu: “Cái này thì không có tin tức, chỉ thấy nói ông ta đã chết, nhưng chết như thế nào thì không ai biết, cũng không ai biết ông ta bị ai giết chết”.
“Ồ!”.
Cậu thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu.
Hai đám người cùng trong một quán rượu vốn không có ý định giao tiếp với nhau, nhưng vì một chuyện mà bọn họ lại gặp gỡ.
Có người uống say, bắt đầu làm loạn.
Anh ta xoay chiếc ghế bên cạnh, nói với một cô gái đang run rẩy sợ hãi rằng muốn nhìn thấy bộ dạng khỏa thân của cô ấy.
Anh ta rất hung hăng, có người đã đến ngăn cản, nhưng anh ta cứ xoay ghế, hai, ba người đều không thể nào lại gần.
Giả Đông đang đau buồn ở đó nhìn thấy, lập tức không vui.
Anh ta và đám bạn đang cùng chung kẻ thù, ghi lại mối hận trong lòng, nhưng lại có kẻ cứ nhất quyết phá hỏng bầu không khí của bọn họ.
“Chuyện gì thế?”, Giả Đông đi đến gần người đang gây chuyện.
Có người nhận ra vị công tử nhà Vua Đông Bắc này, liền nói hết câu chuyện cho anh ta nghe.
“Một con gà yếu ớt thế này, mà hai, ba người các cậu không dám xông lên. Đợi đấy, xem tôi chế ngự hắn như thế nào”.
Giả Đông từng luyện võ công, đương nhiên không sợ, anh ta đi lên trước, chưa được một hiệp, anh ta đã vật tên kia xuống đất.
Đợi đến khi Giả Đông phủi tay, cả quán rượu liền vang lên tiếng hoan hô.
Đám người này có phần nịnh bợ Giả Đông, một số người cũng vì Giả Đông làm được việc tốt, nhưng đây chỉ là một việc rất nhanh quên, có khi chả mấy mà không còn ai nhớ nữa.
Nhưng cậu thiếu niên và người thanh niên đứng một bên nhìn thì lại thoáng ghi nhớ bộ dạng của Giả Đông.
Đợi đến khi bọn họ gặp lại nhau, thì đã là ngày hôm sau.
“Vua Đông Bắc” Giả Vạn Hào mặc dù được gọi là Vua Đông Bắc, nhưng lại không phải giành được nhờ sức mạnh, luận về võ công, đương nhiên vẫn là Người Vô Địch Đông Bắc Vương Lạc Binh lợi hại hơn.