Trần Phong liên tục tỏ thái độ, Trần Phong vẫn khá là kính trọng Phương Chính đại sư này.
Thấy Trần Phong tỏ thái độ, Phương Chính đại sư cũng không tiện nói gì nữa.
“Nhớ kĩ lời cậu nói, tôi sẽ bảo Võ đại sư Võ Chí Châu trông hai cậu!”.
Phương Chính đại sư ra vẻ uyên thâm nói một câu, bèn dập máy luôn.
“Đại hòa thượng, tôi liều mạng với anh!”.
Tam Giới ôm cái đầu trọc lốc, vẻ mặt phẫn nộ.
“Bộp! Bộp! Bộp!”.
Không đợi anh ta tỏ thái độ, thì lại vang lên ba tiếng, Tam Giới ôm đầu vội vàng vọt sang một bên, sợ Phương Chính đại sư lại đập anh ta mấy cái.
“Được, đại hòa thượng, lần này sau khi tham gia cuộc thi xong, thực lực của tôi nhất định sẽ tăng mạnh, biết đâu có thể đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình, đến lúc đó mọi ân oán của chúng ta sẽ tính hết!”.
“Aiz, nhìn từ tình hình hiện tại, Trần Phong – sư đệ của Kinh Nhất lần này tham Đại hội võ thuật toàn cầu, tất sẽ trở thành cái gai, cái đinh trong mắt mọi người, có điều không biết cậu ta sẽ ứng phó thế nào!”.
Phương Chính không để ý Tam Giới ở bên cạnh, mà lộ vẻ suy nghĩ, phân tích tình hình cuộc thi lần này.
Mặc dù không biết tình hình cụ thể, nhưng chuyến đi Van-ti-căng lần này, nếu không cẩn thận thì có lẽ tính mạng sẽ khó giữ.
Cùng lúc đó, sau khi hẹn với Tam Giới xong, Trần Phong vốn định chuẩn bị một chút rồi bắt đầu xuất phát, ai ngờ lúc này hai người Thiên Ưng, Cơ Uẩn lần lượt gọi điện tới, đều nói sẽ cùng Trần Phong đi Van-ti-căng.
Với tình huống này Trần Phong hơi buồn bực, thực tế anh không biết, sau trận chiến với Sở Hà lần trước, anh đã trở thành thần tượng, là tấm gương trên con đường võ học trong lòng hai người.
Hơn nữa lần này bốn người họ cùng tham gia thi đấu, đại diện cho giới võ thuật Hoa Hạ, tất nhiên phải đoàn kết một lòng, cùng nhau chống người ngoài, mà trong bốn người lần này, đương nhiên là coi Trần Phong là thủ lĩnh.
Không còn sớm nữa, sau khi dập máy, Trần Phong định vào bếp làm bữa sáng cho sư huynh Kinh Nhất.
“Reng, reng!”.
Chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, Trần Phong cười khổ, dạo này điện thoại reo hơi nhiều.
Trần Phong lấy điện thoại ra, là một số lạ, nhưng điện thoại hiển thị là số của Ưng Quốc, nhìn thấy cái này trong đầu Trần Phong bất giác ánh lên gương mặt quen thuộc mà tươi tắn kia.
Anne, công chúa của hoàng gia Ưng Quốc.
“A lô!”.
“Phong, dạo này anh khỏe không?”.
Đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của công chúa Anne.
Công chúa Anne vừa lên tiếng đã hỏi tình hình gần đây của Trần Phong, từ trong lời nói có thể nghe ra được sự hưng phấn và chút hồi hộp của cô.
“Dạo này vẫn ổn!”.
Trần Phong ứng phó một câu, dạo này anh chẳng ổn tí nào, nhưng lời này không cần phải nói với Anne.
“Phong, là thế này”.
Anne do dự một lúc, qua điện thoại Trần Phong cũng nghe ra được đối phương hơi ấp úng.
“Phong, em sắp sinh nhật rồi, em mong anh có thể đến mừng sinh nhật với em!”.
Anne cố lấy dũng khí nói ra lời trong lòng, cô hơi mong đợi, cũng hơi hồi hộp. Cô sợ đối phương từ chối.
“Ừm, được, gần đây nếu có thời gian thì tôi sẽ đi, em gửi thời gian sinh nhật và nơi tổ chức cho tôi!”.
Trần Phong trầm ngâm một lúc rồi đồng ý.
“Cái gì? Phong! Anh đồng ý rồi, ha, ha tốt quá”, đầu bên kia vang lên tiếng nói hào hứng của Anne, cô bỗng như một đứa trẻ nhảy nhót hoan hô.
“Tám giờ tối mai, địa điểm là tháp Luân Đân!”.
“Ừm, biết rồi, tôi nhất định sẽ đến!”.
Sau khi Trần Phong dập máy thì do dự một lát rồi gọi cho Võ Chí Châu.
“Chào ông, Võ trưởng lão, tôi là Trần Phong!”.
Sau khi kết nối, Trần Phong không lề mề, nói thẳng vào vấn đề.
“Ừm, Trần Phong, chào cậu!”, Võ trưởng lão trả lời.
Võ Chí Châu biết Trần Phong gọi cho mình chắc chắn là có việc, nếu không thì với hiểu biết của ông ấy với Trần Phong, đối phương sẽ không rảnh hơi mà tám nhảm với mình.
“Võ trưởng lão, trước đó ông thông báo bọn Tam Giới phải đến tập trung ở Tây Lương, Tam Giới nói với tôi rồi, nhưng giờ tôi có việc muốn xin phép với ông”.
“Xin… xin phép?”, Võ Chí Châu hơi không hiểu, trong thời điểm quan trọng này sao đối phương lại nghĩ đến việc xin phép.
“Đúng vậy, dạo này tôi có việc phải giải quyết, muốn đi Luân Đân trước, nên lần này không thể đi cùng các ông!”, Trần Phong sợ Võ trưởng lão tức giận, vội vàng giải thích.
“Cái gì? Cậu muốn đi Luân Đân trong thời điểm quan trọng này?”, nghe thấy lời Trần Phong nói, Võ Chí Châu chợt sững sờ tại chỗ, là trưởng lão của Liên minh võ sĩ, ông ấy hiểu quá nhiều nội tình, giờ không biết bao nhiêu thế lực muốn lấy mạng Trần Phong.
Phải biết là thời điểm mấu chốt này, nếu Trần Phong rời khỏi Hoa Hạ, có thể khẳng định những thế lực đối địch kia sẽ không hề do dự ra tay với anh, nước ngoài cũng có nhiều người mạnh, Trần Phong đi ra như vậy chẳng khác gì nộp mạng.
“Trần Phong, cậu phải biết bây giờ là lúc nào, kẻ thù của cậu ở bên ngoài quá nhiều, nếu cậu liều lĩnh hành động thì có lẽ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng!”.
Võ Chí Châu nói ưu nhược điểm của việc này với Trần Phong, hi vọng Trần Phong đừng vì một vài việc nhỏ mà không để ý tính mạng của mình.
“Võ trưởng lão, ông nói không sai, tôi tin nếu là bình thường, tôi chắc chắn sẽ có nguy hiểm, thậm chí tôi tin đối phương sẽ trực tiếp cho nổ máy bay tôi ngồi”.
Nghe thấy lời Trần Phong nói, Võ Chí Châu sửng sốt không biết đối phương có ý gì.
Trần Phong tiếp tục nói: “Nhưng giờ khác rồi, giờ là thời kì đặc biệt, tôi không những không có nguy hiểm, mà còn rất an toàn, kẻ thù của sư huynh nhiều, hơn nữa lần này truyền nhân của họ có lẽ sẽ là một trong những người tham gia thi đấu, hơn nữa việc tôi có thù với họ, hầu hết mọi người đều biết, trong tình hình này, nếu đối phương giết tôi thì bọn họ sẽ trở thành trò cười của giới võ thuật!”.
“Ừm, cậu nói tiếp đi”, Võ Chí Châu cảm thấy có lý.
“Ông nghĩ xem, nếu đối phương giết chết tôi trước, vậy chứng minh điều gì? Thứ nhất, bên ngoài sẽ cho rằng bọn họ lo truyền nhân của mình thua trong tay tôi, nên ra tay giết người, thứ hai, tôi nghĩ nếu xảy ra việc thế này trước khi thi đấu, vậy tổ chức võ học thế giới chắc sẽ không làm ngơ”.
“Cậu phân tích rất có lý, nhưng không có gì là tuyệt đối cả, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (ý là sợ có gì sơ sẩy), đây là việc liên quan đến tính mạng, phải thận trọng!”.
Mặc dù nói Trần Phong nói không sai, nhưng Võ Chí Châu vẫn hơi lo.
“Võ trưởng lão, ông yên tâm đi, những kẻ thù kia sẽ giết tôi, hơn nữa tôi tin bọn họ sẽ liên thủ, nhưng chắc chắn không phải bây giờ, mà là sau khi cuộc thi kết thúc”.
Trần Phong nói cực kì kiên định, anh đã nghĩ mấy lần tiền căn hậu quả của sự việc, nếu không thì anh cũng sẽ không đưa ra quyết định thế này.
“Aiz, được rồi, vậy cậu cẩn thận chút!”.
Võ Chí Châu biết Trần Phong đã quyết, có khuyên nữa cũng vô ích, cuối cùng dặn Trần Phong mấy câu.
“Ừm, cảm ơn Võ trưởng lão”.
Trần Phong vội vàng cảm ơn, sau đó dập máy.
Sáng hôm ấy, Trần Phong chuẩn bị một chút rồi lên một chiếc máy bay từ Tây Lương đến Luân Đân, sau đó trung chuyển ở Dupai.
Tin tức Trần Phong rời khỏi Hoa Hạ bị giới võ thuật biết.
Không ngờ Trần Phong lại rời khỏi Hoa Hạ trong thời khắc quan trọng này, mọi người hầu như đều biết kẻ thủ của Trần Phong rất nhiều.
Rời đi lúc này, phải phục sự gan dạ của Trần Phong.