Ngày hôm sau mới sáng ra Trần Phong đã đến Tập đoàn Khang Mỹ như ngày thường.
Sau khi vào công ty, Trần Phong mới nhận ra, Tập đoàn Khang Mỹ hôm nay có một vị "khách".
Một vị "khách" mặc vest trắng, tóc vuốt ngược, đỏm dáng.
"Tôi nói này mấy gã bảo vệ vớ vẩn các anh có phải muốn chết không? Các anh biết ông đây có thân phận gì không?!".
Thái độ của thanh niên đỏm dáng cực kì vênh váo, nước miếng bắn tứ tung, gần như là dính cả lên mặt mấy bảo vệ.
Nhưng mấy bảo vệ lại không dám có bất mãn gì với thanh niên vuốt keo này, ngược lại không ngừng cười trừ trấn an: "Cậu Lưu, không phải chúng tôi không cho cậu vào, mà là Hạ tổng đã dặn, chỉ có nhân viên công ty có thẻ nhân viên mới được vào công ty, cậu không có thẻ nhân viên công ty chúng tôi, nên...".
"Vớ vẩn!", cậu Lưu vô tình ngắt lời bảo vệ dẫn đầu.
"Ông đây là chủ tịch tương lai của Tập đoàn Khang Mỹ, chủ tịch của Tập đoàn Khang Mỹ hiện giờ là bố của ông đây, ông đây vào công ty mình còn cần thẻ nhân viên? Mẹ kiếp đây là đạo lý chó má gì hả? Mau cút ra cho ông! Còn không cút thì giờ ông sẽ sai người đuổi hết các người!", cậu Lưu bảy vẻ mặt hống hách, nói rồi bèn đẩy bảo vệ đứng đầu ra, không kiêng nể gì đi về phía trước.
Bảo vệ đứng đầu nhìn mấy bảo vệ khác một cái, đều thấy được vẻ khó xử trong mắt nhau.
Người này là cậu chủ của Tập đoàn Khang Mỹ, mặc dù hắn không có chức vụ gì trong Khang Mỹ, nhưng xét địa vị thì hắn lại cao hơn Hạ Mộng Dao không chỉ mười lần.
Hạ Mộng Dao bảo họ chặn loại người này ngoài cửa chẳng phải muốn làm họ khó xử sao?
Cuối cùng, mấy người vẫn để Lưu Thiếu Bác vào công ty.
Nhưng Lưu Thiếu Bác vừa đi chưa được mấy bước thì một mỹ nữ cao gầy đi tất đen, với đôi dép cao gót lại bước đến.
"Cậu Lưu, cơn gió nào đưa cậu tới đây thế?", mỹ nữ cao gầy đi đến trước mặt Lưu Thiếu Bác với vẻ rất lẳng lơ, vô ý chặn đường Lưu Thiếu Bác.
"Hì, hì, Phương Nhã, em có gì mà phải giả vờ với anh, anh bị cơn gió nào thổi đến, đồ lẳng lơ như em còn không biết sao?", Lưu Thiếu Bác cười hì hì, ánh mắt không kiêng nể gì nhìn cảnh đẹp trước ngực Phương Nhã.
Ánh mắt ấy cứ như ăn tươi nuốt sống cả người Phương Nhã vậy.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Phương Nhã ánh lên vẻ chán ghét khó phát hiện, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ngại ngùng như trước: "Cậu Lưu, xem cậu nói gì kìa, Phương Nhã có phải con giun trong bụng cậu đâu mà Phương Nhã lại biết cậu đang nghĩ gì được?".
"Hì, gì, vờ vịt, đồ lẳng lơ như em cứ giả vờ cho anh đi, tối qua anh vừa gọi điện cho em bảo em báo với Hạ tổng của các em, hôm nay anh đến công ty đón cô ấy, giờ em lại nói em không biết trong lòng anh nghĩ gì? Nếu em không biết thật thì anh không ngại nói lại lần nữa với em", nụ cười trên mặt Lưu Thiếu Bác ngày càng đê tiện, đặc biệt là khi nghĩ đến gương mặt xinh đẹp, thanh xuân phơi phới kia của Hạ Mộng Dao, bụng dưới của hắn lại không nhịn được nóng lên.
Thấy nụ cười dâm dê trên gương mặt tái nhợt do tửu sắc của Lưu Thiếu Bác, Phương Nhã chỉ cảm thấy buồn nôn, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười hiền hòa: "Cậu Lưu, cậu cứ đùa. Nếu cậu nói việc này, vậy e là hôm nay cậu phải chạy một chuyến vô ích rồi, hôm nay Hạ tổng không ở công ty".
"Không ở công ty? Vậy cô ấy đi đâu rồi?", Lưu Thiếu Bác chợt nheo mắt lại, sâu trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
Dường như đã đoán trước Lưu Thiếu Bác sẽ hỏi vậy, Phương Nhã cười mỉm chi nói: "Hạ tổng đi Yên Kinh họp rồi, nội bộ tập đoàn...".
"Bốp!".
Phương Nhã còn chưa nói xong, Lưu Thiếu Bác đã cười gằn giơ tay lên, tát vào gương mặt xinh đẹp của cô.
Cái tát khỏe khoắn này ngay lập tức khiến gương mặt trắng nõn của Phương Nhã xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ chót.
Lưu Thiếu Bác cười dữ tợn: "Con khốn, có phải mày cảm thấy bố mày như thằng ngu không? Mày nói bừa cái gì bố cũng tin à?".
Phương Nhã bị cái tát này làm cho sững sờ, một lúc sau mới hiểu ra có chuyện gì, trong đôi mắt đẹp không ngừng có nước mắt tuôn trào, Phương Nhã hơi tủi thân ôm mặt: "Cậu Lưu, tôi không lừa cậu, Hạ tổng đúng là đã đi Yên Kinh họp rồi, tối qua đi bằng máy bay".
"Con khốn, còn dám lừa bố mày!".
"Bốp!".
Lưu Thiếu Bác nói rồi lại quăng một cái bạt tai vào mặt Phương Nhã.
"Con đĩ, trước khi bố mày đến đã hỏi thư kí của ông già tao rồi, cô ta nói mấy hôm nay phía Yên Kinh căn bản không có cuộc họp nào hết! Hơn nữa, nếu có họp thật thì con khốn mày là thư kí của Hạ Mộng Dao, có thể không đi cùng cô ta sao?", Lưu Thiếu Bác cười khẩy liên tục, là con trai duy nhất của chủ tịch, nếu hắn muốn nghe ngóng lịch họp của tập đoàn thì quá là đơn giản.
Nghe thấy Lưu Thiếu Bác nói vậy, gương mặt xinh đẹp của Phương Nhã không kìm được trắng bệch, Lưu Thiếu Bác hôm nay rõ ràng có chuẩn bị trước, lúc trước cô còn có thể nghĩ ra các loại lí do để thoái thác, nhưng hôm nay, Lưu Thiếu Bác hiển nhiên không đạt được mục đích không chịu thôi, cô phải dùng cách gì để ngắn Lưu Thiếu Bác đây?
"Phương Nhã, bố mày đã nể mặt mày lắm rồi, mày còn thế này thì đừng trách bố mày không khách sáo với mày!", Lưu Thiếu Bác lại hung dữ uy hiếp một câu.
Cơ thể mảnh khảnh của Phương Nhã run lên, trên gương mặt xinh xắn xuất hiện vẻ do dự, mặc dù Hạ Mộng Dao là tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ, nhưng so với Lưu Thiếu Bác thì Hạ Mộng Dao chẳng là gì cả, cô ta có cần hi sinh thân mình vì Hạ Mộng Dao không?
Thấy Phương Nhã có vẻ đã dao động, Lưu Thiếu Bác không nhịn được càng đắc ý hơn, hắn tiếp tục cười khẩy nói: "Phương Nhã, tốt nhất cô nên nghĩ rõ ràng, cô chỉ là một thư kí tổng giám đốc nhỏ nhoi, cô không phải tổng giám đốc! Tôi không làm được gì Hạ Mộng Dao nhưng nếu đối phó cô thì có cả nghìn cách!".
Phương Nhã lùi về sau một bước, vẻ mặt càng đau khổ hơn.
"Cậu Lưu, dưa hái xanh không ngọt, với điều kiện của cậu hoàn toàn có thể tìm được một người con gái có điều kiện tốt gấp chục, gấp trăm Hạ tổng, sao cậu cứ phải bám lấy Hạ tổng không buông làm gì?". Phương Nhã hơi không cam lòng khuyên nhủ.
Lưu Thiếu Bác mặc dù háo sắc, ăn chơi một chút, nhưng gia sản của hắn dù sao cũng ở đó, bố là chủ tịch của Tập đoàn Khang Mỹ, siêu đại gia giá trị con người hàng trăm tỉ.
Còn Lưu Thiếu Bác lại là con trai duy nhất của siêu đại gia này, có thể nói sau này Lưu Thiếu Bác chắc chắn là người thừa kế gia tài bạc tỉ của Lưu Nguyên Khánh.
Lưu Thiếu Bác có điều kiện như vậy, căn bản không lo không tìm được phụ nữ, nhưng lsh lại cứ như bị điên, cứ nhắm vào người phụ nữ đã qua một lần đò như Hạ Mộng Dao không chịu thôi.