Trước kia anh ta chỉ nghe Từ Phi Dung nhắc tới Hạ Mộng Dao một lần, có điều khi đó trái tim anh ta chỉ có mình Từ Phi Dung, nên không hề chú ý tới Hạ Mộng Dao, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy, Thẩm Quân Văn lại thấy hơi hối hận, đây là một người đẹp hoàn toàn không kém gì Từ Phi Dung, thậm chí còn có chút hơn, anh ta nên sớm chú ý tới mới phải.
Nói không chừng còn có thể có gì đó với Hạ Mộng Dao. Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Quân Văn có chút đố kị với Trần Phong, có thể đồng thời có quan hệ với hai người đẹp như vậy, thằng vô dụng này rốt cuộc có bản lĩnh gì!
“Mộng Dao, hôm nay cô đẹp quá…” Thẩm Quân Văn đưa tay ra, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười ấm áp, ai ngờ còn chưa nói xong, Hạ Mộng Dao đã lướt qua người anh ta, từ đầu tới cuối không nhìn anh ta lấy một cái.
Bàn tay đang giơ ra của Thẩm Quân Văn ngượng ngùng dừng giữa không trung, nụ cười cũng cứng đơ lại, trên mặt xẹt qua một chút phẫn nộ, tại sao thái độ của con khốn này lại không giống với tưởng tượng của mình? Lẽ nào Lâm Lan chưa nói với cô ta, cô ta đã là người của mình rồi?
Thẩm Quân Văn hít vào một hơi, sau đó chuẩn bị về chỗ ngồi. Nhưng sau đó lại nhìn thấy Trần Phong ngồi ở vị trí của mình, mặt Thẩm Quân Văn ngay lập tức tối sầm lại.
“Ai cho mày ngồi ở đó!” Thẩm Quân Văn thẹn quá hóa giận nhìn Trần Phong quát, anh ta chỉ chuẩn bị hai cái ghế, một cái cho mình, cái còn lại là của Hạ Mộng Dao, vốn dĩ anh ta định là nếu Trần Phong tới, thì để cho Trần Phong đứng, nhìn anh ta và Hạ Mộng Dao cùng ngồi vào bàn tiệc, cũng xem như ra oai với Trần Phong.
Ai ngờ, vì Hạ Mộng Dao không nắm tay anh ta, lúc anh ta thất thần, Trần Phong đã ngồi luôn vào ghế của chủ nhà, đây há chẳng phải, muốn người chủ trì là anh đây phải đứng? “Trên cái ghế này viết tên của mày sao?” Trần Phong lạnh lùng mở miệng, trò này của Thẩm Quân Văn thật là ấu trĩ.
“Mày…”, mặt Thẩm Quân Văn tím tái, chiếc ghế dĩ nhiên không ghi tên anh ta, lúc này nếu anh ta ép Trần Phong đứng dậy, sẽ chỉ thể hiển rằng anh ta nhỏ nhen, anh ta không thể làm vậy, nên chỉ có thể kêu phục vụ mang thêm một cái ghế tới, đặt ở giữa.
Chỉ có điều như vậy, ngược lại khiến anh ta thành làm nền cho Trần Phong và Hạ Mộng Dao. Cùng lúc này, nhiệt độ của phòng phát trực tiếp cũng đã phá một triệu, rất hiếm thấy phát trực tiếp ngoài trời nào được thế này.
“Đồ vô dụng này thế mà dám đến? Sao hắn to gan như vậy?”, “Hai người lúc nãy bảo là tặng siêu xe với chồng cây chuối đi ỉa đâu? Anh ta tới rồi!”, “Người này mặt dày thật, vợ mình hẹn hò với người đàn ông khác, anh ta ngồi bên cạnh không khó chịu sao?”, “Đó không phải là mặt dày, đó là ngu xuẩn!”
Tuy không ra oai với Trần Phong thành công, nhưng lúc này tâm trạng của Thẩm Quân Văn cũng xem như rất ổn. Vì chỉ khi Trần Phong tới, anh ta mới có thể giày xéo Trần Phong trước mặt Hạ Mộng Dao, đồng thời nói với Hạ Mộng Dao, rốt cuộc ai mới xứng đáng với cô ấy.
Thẩm Quân Văn búng tay một cái, mấy nữ phục vụ cao ráo mảnh mai mặc sườn xám bê các loại đồ ăn đẹp đẽ lên.
Người pha chế rượu chuyên nghiệp đi tới, bắt đầu điều chế rượu, lần này thì Thẩm Quân Văn khôn ra rồi, ra hiệu với người pha chế, nên người pha chế chỉ rót hai ly rượu, một ly cho Hạ Mộng Dao, một ly dĩ nhiên là cho Thẩm Quân Văn, Trần Phong chỉ có thể trơ mắt nhìn.
“Trần Phong, mày có biết đây là rượu gì không?” Thẩm Quân Văn khẽ lắc rượu vang trong ly, chế giễu hỏi. “Không biết.” Trần Phong không cảm xúc đáp.
“Không biết cũng là bình thường, đây là Romanee Conti tao nhờ người mang từ Pháp về, hiện tại lượng dự trữ trên toàn thế giới chỉ có không tới một nghìn chai, rượu này còn quý hơn nhiều so với Lafite năm 82 trong mắt những người tầm thường bọn mày.” Trong giọng điệu của Thẩm Quân Văn mang theo ý cao ngạo, rất nhiều người tưởng rằng Lafite năm 82 là rượu vang cực phẩm rồi, nhưng lại không biết trong rượu vang còn có một loại tên Romanee Conti, gọi là vua rượu, vì nó cực hiếm, nên mấy năm gần đây có tiền cũng không mua được.
Trần Phong lạnh lùng nhếch mép khinh thường, nếu anh không nhớ nhầm, trong hầm rượu của nhà họ Trần, có hơn trăm chai Romanee Conti, chẳng ai ngó ngàng, cũng chỉ có con nhà giàu ở chỗ bé xíu này như Thẩm Quân Văn mới coi trọng Romane Conti như vậy thôi.
Thấy Trần Phong không tiếp lời, Thẩm Quân Văn hừ một tiếng nói: “Biết vì sao tao không cho phục vụ rót rượu cho mày không?”, “Sợ tao uống rồi thì phí?” Trần Phong cười giả lả hỏi lại.
Thẩm Quân Văn cứng họng, nói: “Mày cũng thông minh đấy, đúng vậy, rượu này cho dù có cho mày uống, mày cũng không nghiệm được ra cái gì, loại rượu vang cực phẩm này, chỉ có người hiểu rượu mới có thể thấy được rốt cuộc nó ngon ở chỗ nào, những người như mày, cũng chỉ hợp uống bia thôi.”
Thẩm Quân Văn cười chế giễu, búng tay một cái nói: “Cho nó một thùng bia.”, “Vâng, cậu Thẩm.”, “Khoan đã, cũng cho tôi một thùng bia.” Lúc này Hạ Mộng Dao vội vàng lên tiếng, còn về ly Romanee Conti trước mặt, từ đầu tới cuối cô ấy không thèm nhìn lấy một cái.
Phục vụ khó xử nhìn Thẩm Quân Văn, muốn biết ý của Thẩm Quân Văn như thế nào, có thể ở đây làm việc, dĩ nhiên cũng phải tinh mắt, từ khi Trần Phong và Hạ Mộng Dao bước vào, cô ta đã quan sát thấy, Thẩm Quân Văn rất ghét Trần Phong, nên việc gì cũng làm khó Trần Phong, nhưng Hạ Mộng Dao…
Trong lòng Thẩm Quân Văn càng thêm tức giận, con khốn này đúng là láo toét, bỏ ly Romanee Conti đắt tiền không uống, muốn uống chai bia vài đồng với thằng vô dụng kia.
“Mộng Dao, cô cũng thích bia sao? Sao không nói sớm, nói sớm tôi cho người đem tới mấy chai đặc biệt, vậy lấy thêm vài thùng đi, tôi cũng lâu rồi không uống bia, vừa hay nhân hôm nay, hết mình cùng người đẹp.” Tuy trong lòng tức giận, nhưng Thẩm Quân Văn vẫn giữ phong độ, ngoài mặt vẫn thản nhiên như không.
“Vâng, cậu Thẩm.” Phục vụ lau mồ hôi, vội vàng rời đi. Thấy Thẩm Quân Văn nắm chặt nắm đấm dưới bàn, Trần Phong chỉ thấy buồn cười, đồ ngu xuẩn, có lẽ chưa từng nghĩ Hạ Mộng Dao sẽ có thái độ như vậy với anh ta. Người vợ mình chăm sóc suốt ba năm, cũng dám cướp? Không soi gương xem mình có tư cách đó không.
Lúc này trong lòng Thẩm Quân Văn không rõ vui buồn, trước kia Lâm Lan đã thề thốt bảo đảm với anh ta, Hạ Mộng Dao tuyệt đối sẽ đứng về phía anh ta, nghe theo anh ta hết, nhưng sao thực tế, Hạ Mộng Dao lại giúp Trần Phong đối phó anh ta?
Thẩm Quân Văn nghĩ mãi cũng không hiểu. Nếu Lâm Lan biết suy nghĩ của anh ta, e là sẽ kêu oan uổng ngay, thật ra trong suy nghĩ của Lâm Lan, Thẩm Quân Văn phải đủ ưu tú, đối phó với đồ vô dụng Trần Phong này, chắc chắn sẽ không tốn sức lắm, tới lúc đó, chỉ cần khiến Hạ Mộng Dao nhận ra Trần Phong rốt cuộc vô dụng tới mức nào, Thẩm Quân Văn ưu tú ra sao, so sánh hai người, Hạ Mộng Dao dĩ nhiên sẽ biết phải chọn ai.
Nhưng Lâm Lan đã đánh giá cao Thẩm Quân Văn cũng đánh giá thấp Trần Phong, càng không hiểu suy nghĩ thật sự trong lòng Hạ Mộng Dao. Bất luận người đàn ông khác có ưu tú tới mức nào, Hạ Mộng Dao cũng sẽ không để ý tới, trong mắt cô ấy, chỉ có Trần Phong.