Nhưng mà cô lúc này đã rất hài lòng rồi.
Ít nhất cô biết Trần Phong đang ở Yên Kinh.
Tiếp theo, chỉ cần cô sử dụng quan hệ trong tay thì có thể tìm được Trần Phong rất nhanh.
Sau khi về phòng, Anne không cả kịp đổi giày đã gọi điện ngay cho Hathaway.
Điện thoại vừa kết nối thì Anne đã hưng phấn nói: “Hathaway, tôi tìm thấy anh ấy rồi!”.
“Tìm thấy anh ấy rồi?”, đầu dây bên kia, Hathaway rõ ràng là sững sờ, cô đã sử dụng hơn nửa lực lượng của gia tộc, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì của Trần Phong, thế mà Anne chỉ dùng một buổi dạ tiệc đã tìm được?
Cô tìm được kiểu gì?
“Hathaway, anh ấy là em họ của chủ tịch quận Trần…”.
Anne không giấu giếm, kể rành mạch việc xảy ra ở dạ tiệc cho Hathaway.
Sau khi nghe xong, Hathaway hoàn toàn chìm trong kinh ngạc.
Nếu không phải cô biết thân phận của Trần Anh Tài thì cô cũng tưởng Trần Anh Tài đang lừa Anne.
Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp vậy?
“Hathaway, cô nói xem đây có phải là duyên phận của tôi và anh ấy không?”, gương mặt xinh đẹp của Anne đỏ bừng, cô nhớ lại lời Hathaway từng nói, hai người chỉ cần có duyên thì dù không cố ý tìm kiếm, cuối cùng cũng sẽ gặp nhau.
“Đúng, đây đúng là duyên phận của cô và anh ấy”, Hathaway cười gượng nói, lúc trước lời cô nói chỉ là an ủi Anne thôi, nhưng bây giờ, Anne rõ ràng đã coi là thật.
“Hì, hì, Hathaway, cô giúp tôi tra thử xem giờ anh ấy ở đâu, đợi việc mời gọi đầu tư ngày mai kết thúc xong tôi muốn đi tìm anh ấy”, Anne nói.
“Được”.
Hathaway hơi bất đắc dĩ đáp lời, Anne bây giờ điên hẳn rồi…
Cùng lúc đó, dưới lầu khách sạn, Trần Anh Tài đi đến bãi đỗ xe cùng với mấy lãnh đạo quan chức của Yên Kinh.
“Tiểu Trần, biểu hiện của cậu hôm nay khá lắm, mai tiếp tục cố gắng”.
Trùm sò của Yên Kinh đi đầu vỗ vai Trần Anh Tài, khen ngợi biểu hiện tối nay của Trần Anh Tài, thậm chí đến cả xưng hô cũng trở nên thân thiết hơn nhiều.
“Đúng đó, chủ tịch quận Trần, Yên Kinh thậm chí là phát súng đầu tiên của việc thu hút đầu tư phải dựa cả vào cậu rồi”.
Trùm sò của Yên Kinh đi đầu vừa nói vậy, nhưng lãnh đạo khác cũng đều lên tiếng khen ngợi Trần Anh Tài.
“Xin các sếp yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”.
Trần Anh Tài hứa hẹn chắc chắn nói, trong lòng vui như nở hoa.
Bởi vì, anh ta rất rõ, nếu hoàn thành công tác kêu gọi đầu tư suôn sẻ, thì anh ta không những có thể để lại một mục quan trọng trong lý lịch, mà còn có thể tạo mối quan hệ tốt với tất cả các lãnh đạo của Yên Kinh.
Như vậy, từ giờ về sau công tác phát triển của anh ta sẽ nhận được sự ủng hộ của các lãnh đạo, triển khai công việc sẽ cực kì dễ dàng.
Sau đó, trong hàng loạt tiếng khen ngợi, Trần Anh Tài lần lượt tiễn các lãnh đạo của Yên Kinh lên xe, vẫy tay tạm biệt họ.
Làm xong hết tất cả, anh ta mới về xe mình.
“Anh không sao chứ?”.
Trong xe, Hoa Lâm - bạn gái Trần Anh Tài ngồi ở ghế lái, nhìn thấy Trần Anh Tài chui vào xe thì quan tâm hỏi han.
Cô biết Trần Anh Tài tối nay sẽ uống rất nhiều rượu, nên không uống rượu, cố tình lái xe đưa Trần Anh Tài về chỗ ở của mình.
“Anh không sao, hút điếu thuốc đã rồi đi”.
Trần Anh Tài lắc đầu, nói với tâm trạng cực tốt, sau đó trực tiếp châm một điếu Cửu Ngũ Chí Tôn Nam Kinh trong xe, thích ý rít một hơi.
“Thực sự không ngờ, thằng con hoang Trần Phong kia lại quen công chúa hoàng gia Ưng Quốc, hơn nữa có vẻ quan hệ của bọn họ còn không tệ”, Hoa Lâm lại lần nữa nói, dạ tiệc vừa nãy, cô ở cạnh Trần Anh Tài suốt, nên cô biết rõ đầu đuôi sự việc.
Có điều dù là đến hiện tại, cô vẫn cảm thấy việc này rất khó tin.
Một thằng con hoang sao lại có quan hệ với công chúa hoàng gia chứ?
“Mặc dù rất bất ngờ, nhưng quan hệ của bọn họ lại thành toàn cho anh, em nói xem anh có nên cảm ơn thằng con hoang kia không?”, Trần Anh Tài không hề thấy xấu hổ, ngược lại còn thấy vinh dự, nụ cười mỉa mai đầy mặt.
“Nói đến việc này, em phải phục phản ứng nhanh nhạy của anh”.
Hoa Lâm nhìn Trần Anh Tài đầy yêu thích, khâm phục, cô ta và Trần Anh Tài thuộc loại cá mè một lứa, đều cho rằng kết quả quan trọng hơn quá trình, thậm chí có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
“Em nói xem, thằng em họ kia của anh, nếu biết quan hệ của nó với công chúa hoàng gia Ưng Quốc sẽ giúp anh đạt được thành tích chính trị to lớn, nó có bị tức đến ngất luôn không?”, Trần Anh Tài hỏi với giọng quái gở.
“Khanh khách…”.
Hoa Lâm nghe xong thì cười nghiêng ngả, có vẻ cho rằng giả thiết này của Trần Anh Tài cực kì thú vị.
Trần Anh Tài cũng cười, trên mặt viết đầy hăm hở.
Lúc này, Anne không biết quan hệ của Trần Anh Tài và Trần Phong, cô còn đang tưởng tượng ngày mai lúc gặp Trần Phong sẽ là cảnh tượng gì.
Lúc này, tiếng của hầu gái vang lên bên ngoài phòng tắm: “Công chúa kính mến, quần áo hôm nay cô phải mặc tôi đã chuẩn bị xong cho cô rồi, cần tôi giúp cô tắm rửa không?”.
“Không cần, cô đợi tôi ở phòng khách”.
Anne mỉm cười từ chối, sau đó bắt đầu tắm rửa.
Lúc 7 giờ sáng, một người đàn ông trung niên đến phòng tổng thống khách sạn.
Ông ta là thành viên hoàng gia Ưng Quốc, nhưng lại không phải trực hệ, giờ nắm chức vụ quan trong trong cơ quan tài chính, quyền lực trong tay rất lớn.
Lần anh ông ta đến Yên Kinh với Anne trước, vừa là một trong những đại diện của hoàng gia, vừa là một trong những đại biểu của chính phủ, coi như là hai thân phận.
“Công chúa kính mến, sắc mặt cô trông rất kém, vì hôm qua bị lệch múi giờ nên không ngủ ngon sao?”.
Sau khi người đàn ông trung niên gặp Anne, thì phát hiện bọng mắt Anne hơi đen, sưng phù, dù trang điểm cũng không thể che được điểm này.
“Vậy à?”.
Anne hơi lo lắng sờ má mình, tối qua cô đúng là ngủ không ngon. Bởi vì vừa nghĩ đến việc sắp gặp mặt Trần Phong là cô đã hưng phấn đến mức ngủ không nổi.
Người đàn ông trung niên hơi bất lực gật đầu, sau đó nói:
- Công chúa kính mến, theo lịch trình hôm nay, 9 giờ chúng ta phải đến tham gia một hội nghị của ban ngành chính phủ thành phố Yên Kinh, một quan chức quan trọng nào đó của Yên Kinh sẽ đón tiếp chúng ta, sau đó sẽ do quan chức phía Yên Kinh nói về chính sách ưu đãi và môi trường đầu tư của Yên Kinh với chúng ta bằng hình thức ppt. Buổi chiều, chúng ta sẽ theo quan chức và thương nhân Yên Kinh đi đánh giá, khảo sát thực địa. Nếu cô không nghỉ ngơi tốt thì tôi đề nghị cô chỉ tham gia hội nghị buổi sáng là được, khảo sát thực địa buổi chiều không cần đi nữa.
Người đàn ông trung niên nói lịch trình, đưa ra lời khuyên.
“Đợi chiều rồi nói”.
Anne đầu tiên là trả lời, sau đó hỏi: “Đúng rồi, chú Muller, chú đến tìm cháu có việc gì sao?”.
“Công chúa kính mến, quan chức Yên Kinh tên là Trần Anh Tài kia đã đến khách sạn, đề nghị ăn sáng với cô, tôi bảo cậu ta đợi ở sảnh, đợi câu trả lời của cô”, người đàn ông trung niên tên Muller nói ra mục đích đến.
“Chú nói với anh ấy, cháu xuống nhanh thôi”.
Ngạc nhiên nghe thấy lời Muller nói, ánh mắt vốn còn mơ màng của Anne chợt sáng lên, trên gương mặt tinh tế như búp bê xứ cũng có thêm vài phần tươi tắn.