Thực ra ba năm trước, ông ấy đã nhận ra, Trần Phong không bình thường, vì một người bình thường bị thương nặng như vậy căn bản không thể sống được.
Nhưng biểu hiện của Trần Phong lúc ấy lại rất kiên cường.
Sự kiên cường này khiến Hạ Vệ Quốc động lòng trắc ẩn, đưa Trần Phong về nhà họ Hạ.
A Hào lái một chiếc BMW, đưa ba người đến bệnh viện.
Cố Đông Thâm và Hàn Long thì ở lại nhà họ Diệp, xử lý lực lượng tàn dư của nhà họ Diệp.
Không lâu sau, Trần Phong đã nhận được tin của Cố Đông Thâm: "Cậu Trần, là Hạ Hạo bảo người nhà họ Diệp bắt cóc chú Hạ."
"Ừm, tôi biết rồi." Ánh mắt Trần Phong hơi lạnh lẽo, gằn giọng nói.
Hạ Hạo!
Quả nhiên là Hạ Hạo!
Thực ra lúc nghe thấy tin này, Trần Phong đã thấy kì lạ vì việc Hạ Vệ Quốc xuất hiện ở nhà họ Diệp, theo lẽ thường, nhà họ Diệp muốn tìm cũng phải trực tiếp tìm anh và Hạ Mộng Dao, chứ không phải Hạ Vệ Quốc.
Nhưng nhà họ Diệp lại cứ tìm Hạ Vệ Quốc, nghĩ thôi cũng biết nhất định là có người đứng sau xúi giục.
Lúc đó Trần Phong đã nghi ngờ Hạ Hạo, nhưng cũng không có cơ hội chứng minh.
Giờ lại nhận được đáp án từ Cố Đông Thâm.
"Cậu Trần, có cần tôi dẫn Hạ Hạo đến cho cậu ngay bây giờ không?" Cố Đông Thâm hỏi dò.
"Không cần, tôi sẽ xử lý Hạ Hạo, anh giải quyết việc nhà họ Diệp trước đi, đừng để lộ ra cái gì." Trần Phong hờ hững nói, Hạ Hạo hết lần này đến lần khác chạm vào giới hạn của anh, lần này anh buộc phải cho Hạ Hạo biết thế nào là lễ độ.
"Vâng, cậu Trần." Cố Đông Thâm gật đầu, mặc dù đã đoán được Trần Phong sẽ ra tay với nhà họ Diệp, nhưng hắn lại không ngờ, Trần Phong sẽ dùng cách này, trực tiếp lao đến nhà họ Diệp như sấm rền gió cuốn, giết Vương An và Diệp Hải Đông.
Diệp Hải Đông vừa chết, nhà họ Diệp đương nhiên sẽ tan đàn xẻ nghé, tán loạn.
"Anh nói là chỉ có một mình Hạ Mộng Dao qua đó?" Cao ốc Vân Thịnh, trong văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị, Hạ Hạo cau mày nói.
Đứng trước mặt anh ta là Chu Hòa - đội trưởng đội bảo vệ công ty.
"Vâng, chủ tịch, sau khi lão già đó bị người nhà họ Diệp dẫn đi, y tá của bệnh viện đã gọi ngay cho Hạ Mộng Dao, nên chỉ có một mình Hạ Mộng Dao qua đó."
"Thằng vô dụng Trần Phong thì sao?" Hạ Hạo gằn giọng hỏi, giờ người anh ta kiêng dè nhất vẫn là Trần Phong, lần này bảo nhà họ Diệp dẫn Hạ Vệ Quốc đi, thực ra mục đích chính của anh ta vẫn là muốn mượn tay nhà họ Diệp trừ khử Trần Phong.
"Chủ tịch, thằng vô dụng Trần Phong đó, chúng tôi cũng không biết hắn đi đâu, mấy hôm nay không thấy hắn xuất hiện ở Thương Châu." Chu Hòa nói.
"Bảo người của anh tiếp tục để ý nhà họ Diệp, xem thằng vô dụng đó có đến nhà họ Diệp không." Hạ Hạo phẩy tay, hơi bực dọc nói, anh ta cứ tưởng Trần Phong sẽ ngay lập tức xuất hiện, kết quả là đến giờ cũng không có tin gì của Trần Phong, chẳng lẽ thằng vô dụng đó lần này biết nhà họ Diệp không dễ chọc nên sợ rồi?
Hạ Hạo không hề biết, cả nhà họ Diệp hiện tại đã bị người của Cố Đông Thâm và Hàn Long bao vây, đến cả người Chu Hòa cử đi cũng bị người của Cố Đông Thâm khống chế hết.
Đêm khuya, Trần Phong đưa Hạ Vệ Quốc và Hạ Mộng Dao đã xử lý xong vết thương về nhà.
Đẩy cửa ra, Lâm Lan đang ngồi trên sofa xem tivi.
"Ông Hạ!" Sau khi thấy Hạ Vệ Quốc, Lâm Lan bỗng trợn to mắt, bật dậy khỏi ghế sofa.
"Lan Lan." Trên gương mặt Hạ Vệ Quốc xuất hiện nụ cười, thời gian qua ở viện, ông ấy cứ nửa mê nửa tỉnh, ở trạng thái hôn mê, mặc dù biết mỗi ngày Lâm Lan đều đến thăm ông ấy, nhưng ông ấy lại không nói được.
Hôm nay mặc dù bị người nhà họ Diệp treo lên cây, nhưng cũng đánh bậy đánh bạ khiến ông ấy tỉnh lại, lúc này nhìn thấy Lâm Lan, trong lòng Hạ Vệ Quốc dâng lên cảm giác vui mừng vì gặp lại sau nhiều ngày xa cách.
"Ông Hạ, sao ông... xuất viện rồi? Còn nữa, chân ông sao lại bó thạch cao?" Thấy Hạ Vệ Quốc chống nạng, trên chân còn bó thạch cao, Lâm Lan không khỏi kinh ngạc, bà ta không biết, việc Hạ Vệ Quốc bị dẫn đến nhà họ Diệp, còn tưởng Hạ Vệ Quốc lại gặp chuyện ngoài ý muốn gì.
"Còn cả Mộng Dao, cái băng gạc trên đầu con là sao?" Lâm Lan lại chuyển sang nhìn Hạ Mộng Dao, sao một ngày không gặp, hai bố con lại đồng thời bị thương.
"Mẹ, là thế này, hôm nay bố con tỉnh, con đi đón bố xuất viện, sau đó lúc đỡ bố xuống cầu thang thì bố bước hụt, bất cẩn ngã xuống, con..."
"Con cũng ngã theo?" Lâm Lan nghi ngờ ngắt lời Hạ Mộng Dao, sao bà ta cảm thấy, lời này của Hạ Mộng Dao không đáng tin gì cả?
"Dạ, con cũng ngã theo." Hạ Mộng Dao nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, trên đường về, cô đã bàn bạc xong với Hạ Vệ Quốc, nhất chí quyết định, không nói việc này với Lâm Lan.
Dù sao Lâm Lan cũng nổi tiếng là miệng rộng, hơn nữa bà ta trước giờ luôn căm ghét Trần Phong, nếu biết Trần Phong giết người, thì có lẽ việc đầu tiên bà ta làm là đến đồn cảnh sát tố giác.
"Ông Hạ, ông nói xem, từng này tuổi đầu rồi sao vẫn không cẩn thận thế." Lâm Lan nhìn Hạ Vệ Quốc khiển trách, mặc dù hai bố con đều bị thương, nhưng trông cũng không nghiêm trọng, chỉ cần xuất viện được thì tốt rồi.
"Chẳng phải vì hôm nay được xuất viện, tôi vui quá nên mới không để ý sao?" Hạ Vệ Quốc cười mím chi nói.
"Ông thì vui rồi, mà có vài người chắc không vui đâu." Giọng điệu Lâm Lan trở nên quái lạ, rất rõ ràng là đang ám chỉ Trần Phong.
Trần Phong cau mày, không nói gì, hôm nay Hạ Vệ Quốc xuất viện, anh không muốn khiến Hạ Vệ Quốc bị kẹp giữa khó xử, nên anh không định cãi nhau với Lâm Lan.
"Lan Lan, bà nói thế là có ý gì?" Hạ Vệ Quốc cười gượng, sự thay đổi một tháng nay của Trần Phong, chẳng lẽ Lâm Lan không thấy sao? Tại sao bà ấy vẫn có định kiến với Trần Phong như vậy, ngày trước lúc Trần Phong đi giao hàng, Lâm Lan chê Trần Phong thì thôi, nhưng giờ Trần Phong đã mở mày mở mặt thế này rồi, sao Lâm Lan vẫn chĩa mũi dùi vào Trần Phong?
"Hừ, không có ý gì." Lâm Lan hừ một tiếng, nói: "Ông Hạ, ông vẫn chưa biết việc cậu con rể này của ông muốn lập nhà họ Hạ khác đúng không?"
"Lập nhà họ Hạ khác?" Hạ Vệ Quốc sững người, việc này Hạ Mộng Dao đúng là chưa nói với ông ấy.
"Đúng, lập nhà họ Hạ khác. Ai đó giờ cánh cứng rồi, muốn tách khỏi nhà họ Hạ làm riêng luôn rồi." Lâm Lan mỉa mai: "Nhưng mà cũng đúng, nếu là tôi thì ở rể lâu như vậy cũng sẽ không bằng lòng, chắc chắn sẽ muốn thử cảm giác khiến người khác phải nhìn sắc mặt nó."
"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi." Trần Phong bình tĩnh nói, ý của Lâm Lan rất rõ ràng, nói anh muốn trở mình làm chủ, làm chủ nhân của nhà họ Hạ, khiến Hạ Mộng Dao phải nhìn sắc mặt anh để làm việc, chứ không phải anh nhìn sắc mặt Hạ Mộng Dao để làm việc.
"Nghĩ nhiều rồi?" Lâm Lan cười chế giễu: "Trần Phong, cậu dám nói, việc lập nhà họ Hạ khác không phải cậu đề nghị?"
"Là con đề nghị, nhưng ý của con là muốn Mộng Dao ít bị tủi thân hơn." Trần Phong lạnh nhạt nói.
"Quang minh chính đại ghê." Lâm Lan dè bỉu, nói còn hay hơn hát, rõ ràng là nghĩ cho mình, thế mà còn muốn đẩy hết lên người Hạ Mộng Dao.