Vương Thi Viện kinh ngạc ra mặt: “Thật à?”.
“Đương nhiên là thật! Anh Nghị là bạn của con nhà hội trưởng Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy, tối nay, công tử nhà hội trưởng Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy sẽ tham gia tiệc sinh nhật của cô Sở, tối chỉ cần đi theo phía sau cậu ấm đó thì có thể vào được…”, Lý Thế Bình đắc ý ra mặt.
“Thế Bình, anh giỏi quá”, Vương Thi Viện hưng phấn không thôi, nói rồi ôm lấy Lý Thế Bình, chủ động hôn chụt một cái, không hề kiêng kị việc đây là chỗ công cộng.
Sau khi được Vương Thi Viện hôn, Lý Thế Bình hơi lâng lâng.
“Thi Viện, buổi tối em phải ăn mặc đẹp vào, người tham gia tiệc sinh nhật của cô Sở, ngoài những người quyền quý hàng đầu Trung Hải ra thì còn có rất nhiều người thừa kế của nhà tài phiệt các nước khác, muốn làm bạn với những người này thì ăn mặc lịch sự là điều căn bản”.
Lý Thế Bình bày ra dáng vẻ dày dặn kinh nghiệm, nếu nói thể diện của phụ nữ là gương mặt, dáng người và quần áo, thì thể diện của đàn ông lại đơn giản hơn nhiều, chỉ có hai chữ: phụ nữ!
Người phụ nữ mà người đàn ông dẫn theo sẽ phản ánh được sở thích và đẳng cấp của người đàn ông này.
Tối nay, hắn có thể được người ta coi trọng không rất phụ thuộc rất lớn vào Vương Thi Viện.
Nếu Vương Thi Viện ăn diện đẹp khiến cả hội trường trầm trồ, thì đẳng cấp của hắn tự nhiên cũng sẽ lên.
“Ừm, em hiểu”, Vương Thi Viện gật mạnh đầu, cơ hội ngàn năm có một như tham gia tiệc sinh nhật của cô Sở thế này, nếu có được thì đương nhiên phải trân trọng, nếu có thể quen biết mấy tiểu thư danh giá trong bữa tiệc vậy cũng coi như cô ta đã bước được nửa chân vào giai cấp thượng lưu rồi.
“Hiểu thì tốt, lát nữa anh sẽ dẫn em đi mua quần áo và túi xách, sau đó tối chúng ta sẽ qua đó”, Lý Thế Bình cười khẽ nói.
“Cảm ơn anh, Thế Bình, anh đối xử với em tốt quá”, cả gương mặt Vương Thi Viện tràn ngập ngọt ngào.
Lý Thế Bình cười ha hả, mặc dù ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lúc này trong lòng hắn lại đang rỉ máu, mấy bộ quần áo và túi xách mua cho Vương Thi Viện không chỉ mấy nghìn, mấy chục nghìn, ít nhất cũng phải trăm nghìn trở lên.
Nhưng vì bữa tiệc tối nay, dù phải mất nhiều tiền hơn thì cũng phải bỏ.
Với tính cách huênh hoang của hai người, việc đáng để khoe mẽ thế này đương nhiên không thế giấu giấu giếm giếm, nên trong vòng chưa đến một buổi sáng, việc hai người tham gia tiệc sinh nhật của cô Sở đã đồn gần nửa công ty.
Với việc này, đa phần mọi người hâm mộ vô cùng.
Đương nhiên cũng có một số ít lén lút mỉa mai, cảm thấy hành động này của Lý Thế Bình và Vương Thi Viện đúng là tự lừa mình dối người, cá chạch trong hồ dính chút nước thì tưởng mình là hải sản thật sao?
“Chỉ là tham gia tiệc sinh nhật của Sở Thanh Từ thôi mà, anh xem gã khốn Lý Thế Bình hôm nay sắp vui đến mức nào rồi kìa? Ai không biết chuyện còn tưởng anh ta đi tham gia tiệc sinh nhật của người đứng đầu thành phố Trung Hải ấy chứ”, Lý Nhạc hơi bực bội nói, Lý Thế Bình cứ như sợ người khác không biết việc hắn dẫn Vương Thi Viện đi tham gia tiệc sinh nhật của Sở Thanh Từ, hôm nay hầu như gặp ai cũng nói.
Trần Phong mỉm cười, không nói gì, Lý Thế Bình đắc ý như vậy cũng là có nguyên nhân, thân phận và địa vị của người đứng đầu thành phố Trung Hải về mặt nào đó đúng là không bằng Sở Thanh Từ.
Có thể tham gia tiệc sinh nhật của Sở Thanh Từ, Lý Thế Bình đúng là có năng lực, hắn khoe khoang với người khác cũng là điều dễ hiểu, chỉ có điều hơi quá thôi.
“Anh Phong…”, Lý Nhạc định kêu ca mấy câu, lúc này, điện thoại Trần Phong lại reo vang.
Trần Phong cầm điện thoại lên, nhìn hiển thị cuộc gọi đến, sau đó sắc mặt trở nên quái dị.
Đúng là… nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.
“Anh Phong, tối anh rảnh không?”, sau khi nghe máy, một giọng nói êm tai vang lên.
Không đợi Trần Phong lên tiếng, giọng nói êm tai ở đầu dây bên kia lại nói: “Không được nói không đâu nhé”.
“Cô đã nói vậy rồi thì tôi còn có thể nói gì?”, Trần Phong cười gượng, người gọi cho anh chính là Sở Thanh Từ.
“Hì, hì. Được rồi, không đùa anh nữa, anh Phong, tối nay sinh nhật tôi, anh có thể đến dinh thự nhà họ Sở không? Các anh tôi nói muốn cảm ơn trực tiếp ơn cứu mạng của anh với tôi”. Sở Thanh Từ nghịch ngợm nói.
“Mấy giờ”, sau khi trầm ngâm một lúc, Trần Phong hỏi, nếu tối không có việc gì thì có thể đi, dù sao thì trong mắt người ngoài giờ anh cũng đã có quan hệ mơ hồ với nhà họ Sở rồi.
“Bảy giờ đúng”.
“Được, tôi sẽ đến”, Trần Phong gật đầu.
“Hứa rồi nhé”, Sở Thanh Từ cười hì hì.
“Đúng rồi, anh Phong, trước khi anh đến nhất định phải gọi trước cho tôi, để tôi ra đón anh”, Sở Thanh Từ lại dặn một câu.
“Được, không thành vấn đề”, Trần Phong mỉm cười, tiệc sinh nhật nhà giàu như nhà họ Sở tổ chức khác với tiệc sinh nhật nhà bình thường tổ chức, tiệc sinh nhật của người bình thường, khách muốn đến thì đến, nhưng tiệc sinh nhật của nhà họ Sở lại chỉ có người đủ tư cách mới có thể đến.
Còn về việc ai có tư cách thì phải do nhà họ Sở quyết định.
Bình thường, trước khi buổi tiệc bắt đầu mười mấy ngày, nhà họ Sở sẽ gửi thiệp mời cho những người có tư cách tham dự, những người này hoặc là những người có lợi ích chung với nhà họ Sở, có hợp tác với nhà họ Sở, hoặc là những nhà giàu hay quyền thế ở thành phố Trung Hải, tóm lại, họ đều thuộc tầng lớp thượng lưu ở thành phố Trung Hải.
Thiệp mời của nhà họ Sở là một loại chứng thực với thân phận của họ.
Lý Thế Bình dốc hết sức để tham dự tiệc sinh nhật của Sở Thanh Từ cũng chính là vì có thể móc nối quan hệ được với giai cấp thượng lưu được nhà họ Sở chứng thực.
Nếu hắn có thể móc nối quan hệ được với những người này, thì nói không ngoa, sau này hắn có thể đỡ vất vả mấy chục năm.
Đây chính là tác dụng lớn nhất của quyền thế, nó có thể rút ngắn một nửa quá trình cố gắng của đa số người bình thường, thậm chí là 2/3.
Sau khi dập máy, Trần Phong nhìn Lý Nhạc một cái, sau đó đột nhiên hỏi: “Lý Nhạc, tiệc sinh nhật của Sở Thanh Từ, cậu có muốn đi không?”.
“Đi… khoan đã!”, Lý Nhạc vừa định đồng ý trong vô thức, nhưng nói được một nửa thì cậu ta lại ngơ ra, sau đó lắp bắp nói: “Anh Phong, anh… anh nói tiệc sinh nhật của ai?”.
“Sở Thanh Từ”, Trần Phong mỉm cười.
“Đù, anh Phong, anh không đùa chứ?”, Lý Nhạc không thể tin nổi.
Trần Phong lắc đầu cười: “Đi không?”.
“Đi chứ, cơ hội mở rộng tầm mắt tốt thế này sao có thể không đi chứ? Nhưng mà… anh Phong, anh không lừa em đấy chứ? Sở Thanh Từ mà anh nói với Sở Thanh Từ mà Lý Thế Bình nói là một à?”, Lý Nhạc vẫn bán tín bán nghi, Lý Thế Bình khấn ông bà ông vải mãi mới có được cơ hội tham dự tiệc sinh nhật của Sở Thanh Từ, còn Trần Phong thì lại có người chủ động gọi điện cho Trần Phong, bảo anh đi.
Khoảng cách ở giữa lớn quá rồi đó.
Lớn đến mức Lý Nhạc cảm thấy việc này hơi không chân thực.