Trần Anh Tài ngồi xuống ghế, như ngồi trên đống lửa, sốt ruột cứ như kiến bò trên chảo nóng, chủ tịch thành phố Yên Kinh đã báo cáo công tác với lãnh đạo cấp trên rồi, hơn nữa còn muốn đợi nhóm Anne đến ở hội trường cùng lãnh đạo cấp trên.
Trong tình hình này, anh ta thực sự không tưởng tượng được, họ biết tiến triển mới nhất của sự việc thì sẽ có tâm trạng thế nào.
Anne về phòng khách sạn rất nhanh, hơn nữa còn bảo vệ sĩ báo Muller đến gặp cô.
“Công chúa kính mến, cô tìm tôi”, Muller vào phòng, kính cẩn hành lễ.
“Chú Muller, báo với phía Yên Kinh, việc đầu tư ở Yên Kinh của chúng ta tạm dừng, mọi hoạt động hôm nay hủy hết”, Anne lạnh mặt, gằn giọng nói, không cho cãi lại.
Lúc này, trên người cô đã để lộ ra phong thái công chúa của một nước.
“Công chúa kính mến, xảy ra chuyện gì rồi?”, Muller nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, ông ta biết chắc chắn đã xảy ra chuyện đột xuất gì đó, nếu không thì chắc chắn Anne sẽ không bất ngờ đưa ra quyết định thế này.
“Chú nói với họ, nếu muốn tập đoàn tài chính của Ưng Quốc tiếp tục đầu tư ở Yên Kinh, thì hủy chức vụ hiện tại của Trần Anh Tài, đồng thời sau này anh ta vĩnh viễn không được đảm nhận bất kì chực vụ gì của Hoa Hạ. Cháu chỉ cho họ thời gian 24 tiếng, sau 24 tiếng, nếu chức vụ của Trần Anh Tài không bị hủy, thì chúng ta sẽ trở về luôn, đồng thời, cháu sẽ khuyên vua cha hủy việc đầu tư lần này”, Anne đưa ra đáp án gián tiếp.
“Vâng, thưa công chúa kính mến”, lại lần nữa nghe thấy lời Anne nói, Muller không hỏi thêm nhiều nữa.
Bởi vì, qua lời Anne nói, ông ta đã biết nguyên nhân, tất nhiên là vì Trần Anh Tài đã làm việc gì đó đắc tội với Trần Phong, khiến Anne cực kì tức giận.
Ngoài ra, ông ta cũng rõ ràng, dù là Anne hay bố Anne sở dĩ đến Hoa Hạ, kể cả không hoàn toàn là vì báo đáp Trần Phong, nhưng cũng coi việc báo đáp Trần Phong là mục đích chính.
Trong tình hình như vậy, nếu Trần Phong có chuyện gì khiến Anne phẫn nộ, trở mặt, vậy thì dù người bên này nói rách miệng, thì hoạt động ngoại giao lần này cũng sẽ bị hủy, không có gì lăn tăn cả.
Trong khi Muller nhận lệnh ra khỏi phòng Anne, thì trong khách sạn nào đó của Yên Kinh, chủ tịch thành phố Yên Kinh và lãnh đạo bên trên đã gặp nhau, họ chào hỏi nhau theo lễ tiết, hỏi han xong thì bắt đầu nói chuyện chính, nhưng giọng điệu rất thoải mái, không gọi kèm chức vụ.
“Vừa nãy Tiểu Trần gọi điện cho tôi nói là lúc cậu ấy dùng bữa với công chúa Anne đã tiến hành trao đổi với công chúa về việc đầu tư ở Yên Kinh của tập đoàn tài chính Ưng Quốc, công chúa Anne tỏ vẻ rất hài lòng với môi trường đầu tư của Yên Kinh, đồng thời tỏ thái độ sẽ tiến hành đầu tư mạnh”, Tạ Viễn – chủ tịch thành phố Yên Kinh nói.
“Tiểu Tạ, nếu thái độ của công chúa Anne chuyển thành hành động thực tiễn, vậy thì là một thành tích cực tốt”, lãnh đạo cấp cao cười nói, việc nếu thành thì không chỉ Tạ Viễn mà ông ta cũng nhận được lợi ích to lớn, dù sao thì ông ta chính là lãnh đạo quản lý chính bên trên của hạng mục công tác này.
“Xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi sẽ dốc hết sức”.
Tạ Viễn cười tỏ thái độ, sau đó đổi chủ đề, nói: “Nói đi cũng phải nói lại, việc này có thể thuận lợi như vậy cũng nhờ có Tiểu Trần. Mặc dù Tiểu Trần còn trẻ, nhưng lý lịch phong phú, năng lực công tác rất mạnh, đặc biệt là về việc giao lưu đối ngoài rất khá”.
“Ừm, Trần Anh Tài rất được, cậu ấy làm việc dưới trướng cậu, vừa là cơ may của cậu ấy, cũng là phúc của cậu”, lãnh đạo cấp cao gật đầu, ông ta không tính là quen thuộc với cậu chủ nhà họ Trần này, nhưng cũng biết có người như vậy, giống các lãnh đạo khác.
Đây là tác dụng mà ánh hào quang nhà họ Trần mang đến cho Trần Anh Tài.
Nếu quan chức cấp cơ sở có thể làm được điều này, vậy thì chẳng mấy mà được cất nhắc.
Lần này, không đợi Tạ Viễn nói thêm gì, cửa phòng khách sạn đã bị gõ.
Tạ Viễn nghe tiếng vội vàng đứng dậy mở cửa, bỗng nhiên thấy thư ký của mình đứng ở cửa với gương mặt hoảng hốt, cứ như xảy ra việc lớn gì đó.
Phát hiện này khiến sắc mặt Tạ Viễn hơi thay đổi, hơi thức giận.
Thư ký bình thường là người lãnh đạo tin tưởng nhất, khi chọn chức vụ này lãnh đạo sẽ cực kì để ý, bởi vì, nếu năng lực của thư ký kém, cũng phản ánh mắt nhìn người, cách dùng người của lãnh đạo kém.
“Sao thế?”, Tạ Viễn sầm mặt hỏi.
“Sếp, có một việc cực kì khẩn cấp, quan trọng”, thư ký cảm nhận được cơn giận của Tạ Viễn, nhưng không thể giữ bình tĩnh, biểu cảm vẫn hoảng hốt, thậm chí giọng nói cũng hơi run rẩy.
“Tôi xin phép một lát”, Tạ Viễn nghe vậy, xoay đầu đánh tiếng với lãnh đạo cấp cao, sau đó bèn ra khỏi phòng, lặng lẽ đi tới sân thượng khách sạn.
“Làm sao thế?”, đến sân thượng rồi Tạ Viễn mới cất tiếng hỏi.
“Sếp, vừa nãy văn phòng nhận được điện thoại của bộ trưởng Muller của tập đoàn tài chính Ưng Quốc. Theo chủ nhiệm Trương nói, tập đoàn tài chính Ưng Quốc muốn tạm dừng việc đầu tư ở Yên Kinh, hủy mọi hoạt động sắp xếp hôm nay”, thư ký không dám chậm trễ, vội vàng trả lời.
“Cái… cái gì?”.
Sửng sốt khi nghe báo cáo của thư ký, dù Tạ Viễn đã ở lâu trong chốn quan trường, đã luyện được trái tim kiên cường, đã làm được việc vui buồn không thể hiện ra mặt, cũng kinh ngạc đến mức đơ ra tại chỗ: “Phía tập đoàn tài chính Ưng Quốc có nói nguyên nhân không? Cô gọi ngay cho chủ nhiệm Trương”.
Hỏi xong, Tạ Viễn sửa lời bảo thư ký gọi cho chủ nhiệm Trương.
Bởi vì chuyển lời qua lại ý nghĩa dễ xuất hiện sai sót, không chính xác như nói trực tiếp.
“Chủ nhiệm Trương, sao thế? Đang yên đang lành, tập đoàn tài chính Ưng Quốc sao lại tạm dừng việc đầu tư, hủy hoạt động sắp xếp hôm nay?”, điện thoại kết nối, Tạ Viễn hỏi thẳng.
“Theo bộ trưởng Muller nói, thì đây là quyết định của công chúa Anne”, đầu bên kia, chủ nhiệm Trương cũng đang sốt hết cả ruột vì việc này, lúc này nhận được cuộc gọi của Tạ Viễn, vội vàng nói: “Tôi cũng đã hỏi ông ấy nguyên nhân cụ thể, ông ấy nói với tôi, Trần Phong – ân nhân của công chúa Anne có một vài chuyện, khiến công chúa Anne rất bất mãn với Trần Anh Tài, đồng thời công chúa Anne cũng nảy sinh nghi ngờ với môi trường đầu tư của Yên Kinh…”.
Tạ Viễn nhếch lông mày.
Ông ta không ngờ, Trần Anh Tài vừa báo tin mừng thì sau đó lại nhận được tin dữ.
Việc này khiến ông ta trở tay không kịp.
“Chủ tịch, ngoài ra, công chúa Anne còn nói, nếu muốn tập đoàn tài chính Ưng Quốc tiếp túc đầu tư ở Hoa Hạ thì phải hủy chức vụ hiện giờ của Trần Anh Tài, nếu trong 24 giờ, phía Hoa Hạ không hủy chức vụ hiện giờ của Trần Anh Tài thì cô ấy sẽ dẫn đoàn về Ưng Quốc, đồng thời sẽ kiến nghị với bố cô ấy hủy việc đầu tư lần này của tập đoàn tài chính”.
Chủ nhiệm Trương lại bổ sung: “Theo bộ trưởng Muller nói, đề nghị của công chúa Anne hầu như có thể quyết định thái độ của tập đoàn tài chính Ưng Quốc”.