"Có lời đồn, sự suy tàn của giới võ thuật Thương Châu có liên quan với Diệp Đông Khiếu."
"Vì Diệp Đông Khiếu lúc tranh cướp địa bàn có một thói quen."
"Thói quen gì?" Cố Đông Thâm vô thức hỏi.
Trương Bắc Thần nhìn Cố Đông Thâm một cái, nói từng câu từng chữ: "Diệt... cỏ... tận... gốc!"
"Diệp Đông Khiếu thích diệt cỏ tận gốc, chỉ cần là kẻ thù của ông ta, cuối cùng gần như đều rơi vào kết cục bị giết sạch cả nhà!" Trương Bắc Thần nói một hơi dài.
Giết sạch cả nhà?!
Da đầu Cố Đông Thâm tê dại, hắn lăn lộn trong giới hơn hai mươi năm, đạo lí ai có tội người đó chịu, không động đến người thân, hắn vẫn hiểu, nhưng Diệp Đông Khiếu lại hở một tí là giết cả nhà, đúng là quá ác.
"Trong số những người bị giết sạch cả nhà, có nhiều người đều là võ sĩ, năm ấy, giới võ thuật Thương Châu có gần nửa võ sĩ chết trong tay Diệp Đông Khiếu, hơn nửa võ sĩ còn lại sau khi nghe tiếng ác của Diệp Đông Khiếu, thì cũng lần lượt đưa cả nhà rời khỏi Thương Châu."
"Việc này cũng dẫn đến chuyện Thương Châu hiện giờ căn bản không có mấy võ sĩ, giới võ thuật Thương Châu cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa." Trương Bắc Thần thở dài.
Trần Phong nheo mắt, thảo nào lúc anh mới đến Thương Châu, phát hiện võ sĩ của Thương Châu ít tới mức đáng thương, thì ra là do Diệp Đông Khiếu làm.
Chỉ dựa vào sức một mình mình có thể làm đứt gãy giới võ thuật Thương Châu, Diệp Đông Khiếu này đúng là không đơn giản.
"Sau đó thì sao?" Trần Phong rất tò mò, sau đó Diệp Đông Khiếu đã làm gì.
"Sau đó, Diệp Đông Khiếu biến mất một cách thần bí." Hàn Long tiếp lời.
"Diệp Đông Khiếu chỉ dùng thời gian một năm đã thống nhất Thương Châu, nhưng sau đó, lại không có ai từng gặp ông ta ở Thương Châu, thậm chí có lời đồn, sau khi Diệp Đông Khiếu trở thành vua thế giới ngầm Thương Châu thì đã chết rồi."
"Có điều cũng có người nói, Diệp Đông Khiếu không thèm làm hoàng đế thế giới ngầm Thương Châu, chạy đến phía nam gây dựng giang sơn rồi." Hàn Long nói.
"Diệp Đông Khiếu không thể chết được." Trần Phong lắc đầu, võ sĩ như Diệp Đông Khiếu, có lẽ cũng chỉ có võ sĩ Hóa Kình ra tay mới có thể giết được ông ta, nhưng Thương Châu này lấy đâu ra võ sĩ Hóa Kình?
Nhưng hai mươi năm trước, nếu đã thành lập Hiệp hội võ thuật, vậy người gây rối trật tự xã hội như Diệp Đông Khiếu, e là đã bị những nhân vật kiệt xuất của Hiệp hội võ thuật giết rồi.
Còn về việc đến phía nam gây dựng giang sơn, Trần Phong cũng không tin lắm, giới võ thuật phía nam, là nơi đầm rồng hang hổ thật sự, Diệp Đông Khiếu nếu dám vênh váo như vậy ở phía nam, chắc chắn không sống đến ngày thứ hai.
"Sau khi Diệp Đông Khiếu biến mất, nội bộ nhà họ Diệp bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, cả Thương Châu, cũng rơi vào trạng thái rồng mất đầu, loạn cào cào, nhưng việc này cũng cho người bình thường như tôi và lão Cố cơ hội, năm ấy, hai chúng tôi đã nhân lúc Thương Châu loạn lạc, âm thầm phát triển thế lực của mình, mới đi được đến ngày hôm nay." Trong giọng Hàn Long mang theo vài phần thổn thức, hai mươi năm trước, nếu Diệp Đông Khiếu không đi, thì căn bản không có Hàn Long và Cố Đông Thâm hôm nay.
Diệp Đông Khiếu dẹp yên cục diện rối loạn của Thương Châu, nhưng cũng tạo nên cục diện rối loạn của Thương Châu.
Cục diện rối loạn, xuất hiện anh hùng!
Hàn Long và Cố Đông Thâm chính là anh hùng xuất hiện sau cục diện rối loạn của Thương Châu năm ấy.
Trần Phong hơi ngẩng đầu, hỏi: "Cho nên nhà họ Diệp sau này, chính là Diệp Hải Đường mà ông nói nắm giữ?"
"Đúng, nhưng cũng không đúng."
"Năm Diệp Đông Khiếu bỏ đi, Diệp Hải Đường mới chỉ là cô nhóc bảy, tám tuổi..."
"Khoan, cô nhóc?" Trần Phong kinh ngạc không thôi, nói một hồi, Diệp Hải Đường này thế mà lại là con gái? Anh còn tưởng là đàn ông, nhưng đặt tên hơi nữ tính thôi chứ.
Hàn Long cười gượng, nói: "Cậu Trần, đừng coi thường Diệp Hải Đường này, mặc dù cô ta là nữ, nhưng thủ đoạn của cô ta lại không kém hơn đàn ông chúng ta bao nhiêu đâu, thậm chí có khi còn hơn."
"Tôi không khinh thường cô ta." Trần Phong lắc đầu, cười nói, có thể ổn định nhà họ Diệp đang loạn, chứng tỏ bản lĩnh và thủ đoạn của Diệp Hải Đường này chắc chắn cũng rất mạnh, sao anh dám khinh thường?
"Năm Diệp Đông Khiếu rời khỏi Thương Châu, Diệp Hải Đường chỉ có bảy, tám tuổi, phía trên cô ta là anh cả và anh hai, nhà họ Diệp năm đó chủ yếu là hai người này đấu đá nhau, vì Diệp Hải Đường nhỏ tuổi, nên cả hai đều không để Diệp Hải Đường vào mắt, cảm thấy Diệp Hải Đường không tạo được uy hiếp gì với họ."
"Nhưng ai ngờ, tám năm sau, Diệp Hải Đường mới mười sáu tuổi, không hiểu sao lại nắm giữ ám bộ của nhà họ Diệp."
"Ám bộ của nhà họ Diệp, do cốt cán tâm phúc của Diệp Đông Khiếu thành lập, Diệp Đông Khiếu mặc dù đã mất tích nhưng những cốt cán này vẫn ở lại nhà họ Diệp."
"Cho nên ai nắm được ám bộ của nhà họ Diệp, thì có nghĩa là nắm được nhà họ Diệp."
"Sau khi Diệp Hải Đường quản lý ám bộ của nhà họ Diệp, anh cả và anh hai cô ta đương nhiên không cam lòng, định lừa gạt Diệp Hải Đường giao quyền quản lý ám bộ, nhưng Diệp Hải Đường lại không nhân từ nương tay, đánh gãy luôn mỗi người một chân, rồi đuổi ra khỏi nhà họ Diệp."
"Việc này năm đó đã gây nên sóng to gió lớn ở Thương Châu, ai cũng không ngờ, Diệp Hải Đường trẻ măng ra tay lại ác độc đến vậy, đến cả hai người anh ruột của mình cũng xuống tay được."
"Sau khi Diệp Hải Đường nắm giữ nhà họ Diệp, nhà họ Diệp nhanh chóng lớn mạnh, lúc ấy cô ta hoàn toàn có thể thống nhất thế lực ngầm Thương Châu, trở thành nữ hoàng thế giới nhầm đầu tiên trong lịch sử thế giới ngầm Thương Châu. Nhưng không biết tại sao, Diệp Hải Đường lại không làm vậy."
"Cô ta luôn khống chế thế lực của nhà họ Diệp ở khu nam, chưa từng chịu chịu để thế lực nhà họ Diệp bước ra khỏi khu nam nửa bước."
"Hơn nữa những năm qua, cô ta cũng chưa từng cố ý phát triển thế lực nhà họ Diệp, cứ như đã không coi trọng quyền lực từ lâu ấy." Hàn Long ngập ngừng nói, nếu Diệp Hải Đường thực sự muốn tranh quyền đoạt lợi, vậy thì chẳng có việc gì của ông ta và Cố Đông Thâm nữa rồi, ông ta và Cố Đông Thâm mấy năm qua, mặc dù tranh đấu gay gắt, nhưng tranh đấu giữa hai người họ lại luôn khống chế ở địa bàn của nhau.
Khu nam, với hai người họ mà nói luôn là cấm địa.
Thậm chí với tất cả thế lực ngầm của cả Thương Châu mà nói, khu nam cũng là cấm địa.
"Thú vị." Trần Phong nheo mắt, anh ngày càng cảm thấy Diệp Hải Đường này không đơn giản.
Ít nhất là về mặt xem xét thời thế, Diệp Hải Đường tốt hơn đại đa số mọi người.
Bọn Hàn Long và Cố Đông Thâm không hiểu, mấy năm qua Diệp Hải Đường tại sao không phát triển thế lực của nhà họ Diệp, muốn rụt vào một góc.
Nhưng anh hiểu.
Diệp Hải Đường nhất định là biết sự tồn tại của Hiệp hội võ thuật.
Cô ta sợ bị thanh toán!
Sợ người của Hiệp hội võ thuật thanh toán tội ác tày trời mà năm đó Diệp Đông Khiếu phạm phải!
Nên cô ta phải kín tiếng, một khi cô ta rầm rộ phát triển nhà họ Diệp, chỉ những kẻ thù năm đó của Diệp Đông Khiếu cũng sẽ cho cô ta nếm đủ đau khổ, chứ đừng nói có cả người của Hiệp hội võ thuật.
Thậm chí biết đâu còn diệt sạch nhà họ Diệp, dù sao mặc dù Diệp Đông Khiếu còn sống nhưng lại luôn không xuất hiện.
Những kẻ thù này, có thể nhịn một lúc, nhưng sẽ không nhịn một đời!