Trong tay Thanh Khâu không có kiếm, nhưng võ công không hề yếu.
Cho dù Trần Phong bây giờ đã bạo phát nhưng cũng không thể khiến ông ta thua ngay lập tức.
Hai người ra chiêu tiếp chiêu, chả mấy mà đã đánh đến một trăm mấy chục chiêu.
Chiêu thức của Thanh Khâu có cương có nhu, luôn có thể khéo léo hóa giải được sức mạnh của Trần Phong, có lúc còn có cảm giác như một chưởng đánh vào cây bông vậy.
Nhưng sức mạnh bạo phát của Trần Phong vẫn mạnh hơn, cho nên một khi không còn rào cản, Thanh Khâu sẽ bị tổn hại.
Có khả năng Thanh Khâu cũng biết hoàn cảnh của mình bây giờ, trong một chưởng giao đấu vừa nãy, ông ta đã bị tổn hại, bèn lập tức tạo khoảng cách với Trần Phong.
Trần Phong đuổi sát theo, anh muốn ngăn cản Thanh Khâu, bởi vì hướng mà Thanh Khâu rời đi chính là nơi của thanh kiếm dài kia.
Ông ta là người đeo kiếm, vậy thì sở trường của ông ta chắc chắn là dùng kiếm.
Mặc dù xét về thực lực, Trần Phong cũng chưa chắc đã yếu hơn Thanh Khâu sau khi dùng kiếm, nhưng nếu đối phương đã không có kiếm, thì không có vẫn tốt hơn, Trần Phong không phải là người sẽ cho đối thủ cơ hội.
Nhưng không được như mong muốn.
Thanh Khâu thân pháp phóng khoáng, cơ thể bay xa mười mấy dặm, hoàn toàn bỏ lại Trần Phong ở đằng sau, kiếm ở trước mặt, ông ta dùng tay phải nhấc nhẹ lên, cầm chắc lấy chuôi kiếm, rút thanh kiếm ra, khí chất tiêu sái khó tả.
Trần Phong đứng phía trước, giống như ma vương hạ thế, hai mắt đỏ au, làn da toát ra khí nóng giống như là nước sôi vậy.
Nếu như có hình tượng miêu tả lại hai người này, cảm giác giống như là đạo trưởng xuống núi trừ yêu diệt ma.
Nhưng rốt cuộc là đạo cao một trượng hay ma cao mười thước, thì phải đánh mới biết được.
Thanh Khâu sau khi lấy được kiếm thì càng có cảm giác tiêu sái hơn, nhưng trong mắt Trần Phong chẳng qua cũng chỉ là một tên giả tạo.
Anh nghiêng người tránh một kiếm, rồi lập tức đánh một chưởng vào cổ tay của Thanh Khâu.
Thanh Khâu cũng phả ứng rất nhanh, chưởng đó chỉ xượt qua, nhưng cũng không dễ chịu lắm.
“Tôi vốn cho rằng ông là một người thanh bạch, còn muốn làm bạn với ông, nhưng không ngờ cuối cùng cũng chỉ là một kẻ mua danh chuộc lợi”, Trần Phong châm biếm nói.
“Đạo hữu lẽ nào lại nghĩ về bần đạo như vậy? Nếu như trận đấu này có thể làm vơi bớt sự phẫn nộ trong lòng đạo hữu, bần đạo sẽ chiều”.
“Đánh với ông chẳng qua là vì ông cản trở tôi, nhưng giờ tôi lại có lý do khác rồi”.
“Xin đạo hữu chỉ giáo”, Thanh Khâu vung một kiếm tới rồi nói.
“Nhìn ông chướng mắt thôi”.
Trần Phong đánh một chưởng vào cánh tay của Thanh Khâu.
Nhưng thế cục lại rất căng thẳng, mặc dù Thanh Khâu tay cầm kiếm, nhưng thực tế dưới tay Trần Phong vẫn không chiếm được ưu thế.
Đánh qua đánh lại tưởng rằng kết quả còn phải chờ lâu, thì Trần Phong đột nhiên đánh một chưởng vào cổ tay cầm kiếm của Thanh Khâu, lực rất lớn, khiến Thanh Khâu đau đớn mà buông tay.
Thanh kiếm đã bị quăng đi.
Nhìn thanh kiếm bay lên không trung, Trần Phong cười với Thanh Khâu, sau đó nhảy lên, phi thẳng lên không trung nắm lấy thanh kiếm.
“Giờ đến lượt ông lĩnh giáo kiếm pháp của tôi”.
Thanh kiếm bay lượn như gió ru cành liễu, uốn lượn theo ống tay áo.
Trần Phong sau khi múa vài đường kiếm trên không trung, Thanh Khâu không có sức chống đỡ, liên tiếp bị ép lùi lại phía sau.
Đến khi áp sát vào tường, Thanh Khâu đã không thể lùi thêm nữa.
Trần Phong đâm thẳng một kiếm vào vị trí cách má của Thanh Khâu một bàn tay.
“Hừ, ông cũng chỉ vậy mà thôi”.
Thanh Khâu biết mình thua rồi, hơn nữa còn thua triệt để, kiếm ở trong tay ông ta với ở trong tay Trần Phong dường như là hai loại binh khí khác nhau, ông ta tự nhận thấy kiếm pháp của mình đã điêu luyện lắm rồi, nhưng ở trong tay Trần Phong, thật sự chỉ như cá bé gặp cá lớn.
Ông ta nhìn bóng lưng của Trần Phong, cánh tay bị thương đau đớn buông thõng, giống như là bị đứt vậy, anh cứ thế tiến về phía Vương Lạc Binh đang hôn mê nằm dưới dất, xem ra Vương Lạc Binh hôm nay chạy không thoát rồi.
Đám người gã mập đứng ở xa, từ đầu đến cuối đều không dám bước vào đạo trường, bất luận là trận đấu giữa Trần Phong và Vương Lạc Binh, hay là trận đấu giữa Trần Phong và Thanh Khâu, đỉnh cao hóa kình không phải là thứ bọn họ có thể dây vào được.
Nhưng bây giờ lúc nhìn thấy Trần Phong đang chuẩn bị giết chết Vương Lạc Binh, mấy người gã mập càng không dám coi thường mạng sống của mình nữa.
“Cậu chủ Trần, ông cụ Vương cũng là nhất thời ma đưa lối quỷ dẫn đường, xin cậu hãy bao dung độ lượng, tha mạng cho ông ấy”.
Gã mập vội vàng cầu xin, tay cũng nhanh chóng lấy ra một chiếc bình gốm nhỏ.
Đó chính là thuốc giải của loại độc mà Trần Phong trúng phải.
Trần Phong cũng không khách sáo, lập tức lấy thuốc giải uống.
Thuốc có công dụng rất nhanh, chỉ trong chốc lát cánh tay của anh đã có cảm giác.
“Các anh muốn tôi tha cho kẻ khốn nạn này à, sao tôi phải làm như vậy chứ? Ông ta giở trò trước, tôi chỉ là đòi lại công bằng thôi, bất luận thế nào tôi cũng không đuối lý”.
Biết là Trần Phong nói rất đúng, nhưng có ai muốn thừa nhận chứ, gã mập vẫn ra sức cầu xin: “Cậu chủ Trần, bọn tôi đồng ý bồi thường, chỉ cần cậu ra giá, bất luận là bao nhiêu tiền bọn tôi cũng trả, chỉ cần cậu tha mạng cho ông cụ Vương”.
Trần Phong nghĩ một lúc rồi cười.
Đám người này thế mà lại muốn dùng tiền để đổi lấy mạng của một đỉnh cao hóa kình, đúng là trước giờ chưa từng có, có thể là đã xảy ra ở một chợ đen nào đó, nhưng Trần Phong thì chưa bao giờ nghe nói đến.
“Hay là các anh đưa ra giá, nếu tôi thấy hợp lý, tôi sẽ tha mạng cho ông ta”.
“Việc này...”.
Gã mập có thể ý thức được rằng vấn đề bị đảo ngược này sẽ khiến hắn khó xử hơn vừa nãy.
Ban nãy cùng lắm là cái mạng của hắn, nhưng bây giờ còn liên quan đến mạng của Vương Lạc Binh, sự khác biệt giữa hai người quá lớn.
Gã mập do dự rất lâu vẫn không dám nói, Trần Phong mất kiên nhẫn bảo: “Hay thôi tôi cứ giết ông ta cho xong, các anh không cần phải suy tính lâu như vậy nữa”.
Gã mập vừa nghe, tinh thần lập tức hoang mang.
“Đừng, cậu chủ Trần. Bọn tôi ra giá, bọn tôi nhất định ra giá, cậu đợi thêm một chút, bọn tôi sẽ đưa cho cậu một cái giá hợp lý ngay đây”.
Trần Phong thật sự không vội, anh lại rất muốn xem xem tên này rốt cuộc sẽ đưa ra giá gì.
Sau đó gã mập cùng mấy tên bên cạnh thì thầm gì đó, một lúc sau mới quay ra nói với Trần Phong.
“Khách sạn Long Đằng và Hiên Viên Trang, ngoài ra còn có viên đá thần kỳ kia nữa”.
Trần Phong không ngờ bọn họ lại đưa ra cái giá lớn như thế, so với tiền bạc, giá trị của hai bất động sản thực tế này không thể đo lường được.
Càng không phải nói, bọn họ còn định đưa cho Trần Phong cả viên đá thần kỳ đó.
Trần Phong nghe vậy cũng không nỡ giết Vương Lạc Binh, nhưng đáng tiếc, anh bây giờ không có hứng thú với tiền bạc, anh chỉ muốn lập tức tống tên độc ác này xuống địa ngục.
Tay trái đã khôi phục được sức lực, anh vận một chưởng, định đánh vào đỉnh đầu của Vương Lạc Binh, chỉ cần chưởng này hạ xuống, Vương Lạc Binh sẽ không thể cứu được nữa.
Thế nhưng cứ có người cản trở, mà lần này lại là Thạch Phá Quân.