"Không cần, chồng tôi sắp đến rồi." Hạ Mộng Dao hờ hững nói.
Sâu trong mắt Liễu Tử Ngang xẹt qua vẻ phẫn nộ, có chồng rồi còn lẳng lơ thế làm gì.
Lúc này, Trần Phong đi tới.
"Mộng Dao." Mặc dù vừa xa Hạ Mộng Dao chưa đến một ngày, nhưng Trần Phong đã cảm thấy lâu như một tháng vậy.
"Ông xã." Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Mộng Dao đỏ lên, lao vào lòng Trần Phong, ôm lấy Trần Phong.
Trần Phong hơi bất ngờ, sao hôm nay lại gọi ông xã rồi.
Nhìn cảnh này mắt Liễu Tử Ngang lại sắp phun trào lửa giận, nhìn quần áo của Trần Phong, rõ ràng là một thằng ất ơ, thằng ất ơ như vậy có quyền gì mà lấy vợ đẹp thế chứ.
"Sao Phi Dung cũng đến đây?" Ánh mắt Trần Phong chuyển sang Từ Phi Dung, hỏi.
"Tôi... tôi không yên tâm bố mẹ tôi, nên đến xem thế nào." Từ Phi Dung ngập ngừng nói.
"Việc của bác trai, bác gái tôi đã nhờ người đi hỏi lại rồi, sẽ có tin tức nhanh thôi." Trần Phong cười nói, anh không định nói với Từ Phi Dung sự thực, vì nói rồi cũng chẳng ích gì, chỉ khiến Từ Phi Dung lo thêm.
"Phiền anh rồi." Từ Phi Dung nói chân thành.
Trần Phong lắc đầu, nói: "Chúng ta đi thôi, tài xế còn đợi ở ngoài."
"Tài xế?" Hạ Mộng Dao và Từ Phi Dung không nói gì, Liễu Tử Ngang ở bên cạnh lại lên tiếng bằng giọng quái gở, nhìn Trần Phong khinh khỉnh nói: "Anh mà cũng có tài xế?"
Trần Phong cau mày, nói: "Sao, có vấn đề gì à?"
Liễu Tử Ngang phụt cười, nói: "Anh giai này, anh thuê nổi tài xế sao?" Cậu ta nhìn quần áo Trần Phong, rõ ràng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, người thế này, nói anh ta là tài xế nghe còn được, lại còn tài xế đến đón, anh ta có thể thuê nổi tài xế ư?
"Tôi thuê nổi tài xế không thì liên quan gì đến cậu?" Trần Phong lạnh nhạt vặn lại.
Liễu Tử Ngang lắc đầu, nói: "Đương nhiên chả liên quan gì tôi, nhưng có liên quan mật thiết đến hai chị xinh đẹp đây."
"Ồ? Liên quan gì?" Trần Phong cười giả lả nói.
"Nếu tôi không đoán sai, tài xế mà anh nói là diễn viên anh mời tới đúng chứ, hơn nữa, xe tài xế kia lái chắc chắn cũng chẳng tốt gì, anh đang lừa hai chị gái xinh đẹp này!" Liễu Tử Ngang vô cùng tự tin, loại ra vẻ giàu có như Trần Phong, cậu ta gặp nhiều rồi, để không mất mặt trước phụ nữ, việc gì cũng làm được.
"Ừm, cậu không đoán sai, cậu rất thông minh." Trần Phong vô cùng bình tĩnh, nói xong, anh bèn chuyển ánh mắt qua Hạ Mộng Dao và Từ Phi Dung: "Chúng ta đi thôi."
"Ừm, đi thôi." Hạ Mộng Dao cười ngọt ngào, theo sau Trần Phong.
Sắc mặt Liễu Tử Ngang hơi khó coi, bị lờ rồi!
Cậu ta thế mà lại bị Trần Phong lờ đi! Câu cuối cùng của Trần Phong rõ ràng là lười chả thèm để ý cậu ta!
"Đứng lại!" Liễu Tử Ngang hơi bực bội, mặt mày tức tối đến trước mặt Trần Phong nói: "Anh dám đánh cược với tôi không?"
"Cậu điên à?" Trần Phong cau mày.
"Ông đây không điên!" Liễu Tử Ngang gắt gỏng: "Tôi chỉ không vừa mắt việc anh lừa hai chị này."
Từ Phi Dung trợn ngược mắt, mạch não loại ranh con này cô ấy không sao hiểu nổi. Hạ Mộng Dao thì lại thích thú nhìn Trần Phong, rất muốn biết Trần Phong sẽ giải quyết việc này thế nào.
"Vậy cậu muốn sao?" Trần Phong mỉm cười, hỏi.
"Tôi nói rồi, đánh cược!" Liễu Tử Ngang cắn răng nói.
"Cược gì?"
"Thì cược tài xế của anh là diễn viên được mời đến, còn có xe cũng không phải xe tốt gì." Liễu Tử Ngang nói.
"Xe tốt?" Trần Phong mỉm cười đầy suy tư, hỏi: "Thế nào mới là xe tốt?"
"Ít nhất cũng phải là siêu xe mấy triệu như Ferrari." Liễu Tử Ngang nói như chuyện đương nhiên, dù Trần Phong có tiền thuê tài xế thật, cậu ta cũng không tin, xe của Trần Phong là xe tốt gì, nên cậu ta mới có tự tin đánh cược với Trần Phong.
"Vậy e là phải khiến cậu thất vọng rồi, xe của tôi đúng là không phải siêu xe mấy triệu." Trần Phong lắc đầu, nói, chiếc Rolls-Royce mà Kiều Tiêu Nguyệt sắp xếp cho anh, có cấu hình đẳng cấp nhất, cả Kim Lăng, chỉ có một chiếc, cộng thêm biển số xe trị giá hơn ba triệu, chiếc xe đó của anh đúng là không phải siêu xe mấy triệu, mà là siêu xe khoảng mười lăm triệu.
"Không phải siêu xe, vậy anh giả vờ cái gì?" Liễu Tử Ngang khinh thường nói, quả nhiên, đồ ất ơ này chính là đang giả vờ giàu có, giờ bị mình ép thế này đã lộ nguyên hình.
Trần Phong kinh ngạc, ông đây giả vờ cái gì? Ông đây hình như từ đầu đến cuối chỉ nói một câu tài xế đang đợi mà.
"Lái cái xe vớ vẩn mấy trăm nghìn, cũng dám ra đón người, còn thuê tài xế, mẹ kiếp muốn tôi cười chết à." Liễu Tử Ngang liên tục chế nhạo, Trần Phong suýt thì bật cười vì tức, xe mấy trăm nghìn không phải xe à? Xe mấy trăm nghìn thì không được đi đón người sao?
"Thôi, Trần Phong, đừng để ý cậu ta, chúng ta đi thôi." Hạ Mộng Dao cũng không nhìn nổi nữa, cô ấy biết Trần Phong lười để ý chàng thanh niên này, nhưng chàng thanh niên này lại cứ cưỡi lên đầu lên cổ người ta.
Trần Phong mỉm cười, nói: "Ừ, nghe em."
Đúng thế, tức giận với trẻ ranh thế này, mất giá quá.
Trần Phong và Hạ Mộng Dao như thế, ngược lại khiến Liễu Tử Ngang có cảm giác bất lực như đấm lên bông.
"Aiz, anh giai này, anh đừng đi, tôi vẫn chưa thấy xe mấy trăm nghìn của anh trông thế nào mà, cho tôi xem thử đi." Liễu Tử Ngang theo sau, bám riết nói.
Trần Phong dừng bước, cười giả lả nhìn Liễu Tử Ngang, hỏi: "Cậu muốn xem thật à?"
"Đúng thế, tôi còn muốn biết tài xế của ông anh thuê ở đâu cơ." Liễu Tử Ngang lười biếng nói.
Trần Phong mỉm cười, tiếp tục hỏi: "Sau khi thấy thì không hối hận?"
"Hối hận?" Giọng Liễu Tử Ngang vô cùng giả dối: "Anh giai, anh đang đùa với tôi à? Nhìn cái xe xập xệ của anh, tôi sẽ hối hận?"
"Được, vậy đi theo tôi." Trần Phong cười nói, nếu Liễu Tử Ngang đã muốn xem cái xe xập xệ của anh, thì anh sẽ khiến Liễu Tử Ngang thỏa mãn.
"Trần Phong..." Hạ Mộng Dao kéo cánh tay Trần Phong, ngờ vực nhìn Trần Phong một cái, như đang hỏi, xe anh lấy đâu ra?
Từ Phi Dung cũng rất nghi ngờ, đừng nói là xe mấy trăm nghìn. Trần Phong vừa đến Kim Lăng, kể cả xe điện cũng chẳng có lấy một cái, chẳng lẽ anh ta bỏ nhiều tiền thuê một cái xe thật?
Trần Phong mỉm cười, cũng không nói gì, dù sao xe ở bên ngoài, đợi họ ra là có thể thấy.
Ra khỏi sân bay, sau khi đến giao lộ, Trần Phong bất giác cau mày, sao xe không có đây?
Vừa nãy không phải anh đã bảo tài xế đợi ở đây sao?
"Ông anh, xe anh đâu?" Thấy giao lộ chẳng có cái xe nào đỗ, khóe miệng Liễu Tử Ngang nhếch lên tạo thành một nụ cười chế nhạo.