Với Trần Phong mà nói, trận đấu lần này chính là một cơ hội rất tốt.
Mặc dù trên danh nghĩa, trận đấu chỉ là đấu cá nhân giữa Hiệp hội thương nhân Trung Hải và Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy, nhưng thực tế, đấu cược lại liên quan đến giới võ thuật hai nước, thậm chí là chính phủ hai nước!
Nếu Trần Phong có thể khiến người ta kinh ngạc trong trận đấu, vậy anh chắc chắn sẽ được người bên trên chú ý, đến lúc đó, nhà họ Trần muốn động thủ với Trần Phong thì cũng khó.
“Anh Thạch yên tâm, lần này em sẽ thận trọng”, Trần Phong trịnh trọng gật đầu, dù không có lời này của Thạch Phá Quân thì trận đấu lần này anh cũng phải dốc hết sức.
Không vì điều gì khác, chỉ vì Thừa U ở trong tay!
“Ừ, thận trong là điều bắt buộc, nhưng cũng không cần tạo quá nhiều áp lực cho mình. Trận đấu lần này, phía Hiệp hội thương nhân Trung Hải chuẩn bị rất đầy đủ, nhà họ Tần đã nhờ quan hệ mời thiên tài số một của Kiếm Tông đến. Thực lực của thiên tài đó đúng là rất mạnh, cậu ta là kì tài số một trong cả trăm năm nay của Kiếm Tông. Trong thế hệ trẻ thì không có ai là đối thủ của cậu ta. Phía Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy định để thiên tài đó làm đòn sát thủ. Nên đến lúc đó, cậu có thể không thể hiện thực lực Hóa Kình của mình thì cố gắng đừng thể hiện”. Thạch Phá Quân trầm giọng nói, việc Trần Phong là đại sư võ học quá đáng sợ, nếu để giới võ thuật nước R biết Hoa Hạ có một đại sư võ học 25 tuổi, thì giới võ thuật nước R có lẽ sẽ điều động hơn nửa lực lượng giới võ thuật đến để giết Trần Phong từ trong trứng nước.
Dù là Hoa Hạ cũng sẽ có nhiều võ sĩ bụng dạ xấu xa ra tay với Trần Phong.
Nhưng may mà, đến hôm nay, người biết việc Trần Phong là đại sư võ học cũng chỉ có một vài lãnh đạo cấp cao của Liên minh chiến đấu, những lãnh đạo cấp cao này ngày xưa đều từng đi theo Tiêu Quốc Trung, coi như là phe phái của Tiêu Quốc Trung, bình thường, họ sẽ không chủ động tiết lộ thông tin.
Đặc biệt là ở thời điểm nhạy cảm này, nếu tiết lộ tin tức Trần Phong là đại sư võ học, vậy phía nước R, Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy e là sẽ từ bỏ trận đấu hoặc bất chợt thay đổi quy tắc.
Tóm lại, dù thế nào thì họ cũng sẽ không cho Trần Phong lên sàn.
Vì đại sư võ học với trận đấu cược lần này mà nói chính là một lực lượng mang tính hủy diệt như bom hạt nhân.
Nghiêm khắc mà nói, Trần Phong mới là đòn sát thủ mạnh nhất của Hiệp hội thương nhân Trung Hải trong trận đấu cược này!
“Ừm, em sẽ cố gắng kiểm soát thực lực của mình ở cảnh giới Ám Kình”, Trần Phong cười nói, lời này của Thạch Phá Quân khiến anh vững dạ hơn nhiều.
Vốn anh còn lo, thực lực của võ sĩ phía Hiệp hội thương nhân Trung Hải sẽ kém thực lực võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy quá nhiều, đến lúc đó có thể sẽ xuất hiện việc anh lấy một địch nhiều, giờ Thạch Phá Quân nói vậy thì anh không cần quá lo lắng nữa.
“Quy tắc trận đấu cược, nhà họ Sở chắc đã nói với cậu rồi, hai bên mỗi bên cử mười võ sĩ, rút thăm quyết định thứ tự lên sàn, sau đó bắt đầu đấu. Sau khi đấu, người thua xuống sàn luôn, người thắng có thể chọn xuống, cũng có thể chọn tiếp tục ở lại trên sàn, tiếp tục chiến đấu với người bốc thăm vị trí tiếp theo… người cuối cùng đứng trên sàn là võ sĩ của bên nào thì bên đó thắng”, Thạch Phá Quân nói.
“Địa điểm đấu ở đâu?”, Trần Phong hỏi.
“Đảo Mai Lai”.
“Đảo Mai Lai?”, Trần Phong cau mày, sao anh chưa từng nghe danh đảo nhỏ này.
“Một hòn đảo nhỏ ở trên vùng biển quốc tế”, Thạch Phá Quân mỉm cười, nói: “Vừa không thuộc Hoa Hạ cũng không thuộc nước R, vốn là một hòn đảo nhỏ biệt lập dùng để du lịch, lần này được Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy thuê dùng để đấu võ. Ngày mai cậu và chín võ sĩ khác của Hiệp hội thương nhân Trung Hải chắc sẽ cùng đến đó”.
“Mai anh Thạch có đi không?”, Trần Phong hỏi, địa điểm đấu cược được đặt ở vùng biển quốc tế, thì anh phải lo một vấn đề: phía nước R có cử sát thủ mai phục không? Dù sao đảo Mai Lai cũng là chỗ không ai quản lý, nếu có gì bất trắc thì Hoa Hạ cũng không thể chi viện ngay được.
Thạch Phá Quân lắc đầu: “Mai tôi sẽ không đi, tôi phải tọa trấn ở Liên minh chiến đấu. Nhưng phía Liên minh chiến đấu sẽ bảo phó minh chủ Trương đến để duy trì trật tự, phó minh chủ Trương cũng coi như là nhân vật đại diện cho chính phủ, có việc bất ngờ gì thì cậu có thể tìm phó minh chủ Trương”.
“Được”.
Dường như biết Trần Phong lo lắng điều gì, Thạch Phá Quân cười nói:
- Không phải lo nhiều quá, phía nước R không điên rồ vậy đâu, mặc dù trận đấu cược này cực kì trọng đại, nhưng so với tình hữu nghị của hai nước thì trận đấu cược này căn bản không là gì hết, phía nước R cũng sẽ không mạo hiểm động thủ với các cậu đâu.
“Em hiểu”, Trần Phong mỉm cười, giới võ thuật nước R sẽ không động thủ, nhưng giới võ thuật Hoa Hạ có người động thủ không thì chưa chắc.
Thạch Phá Quân vừa đi không lâu Trần Phong đã nhận được điện thoại của Sở Thanh Từ.
Lúc này Sở Thanh Từ tìm anh đương nhiên là vì việc đấu cược.
Trận đấu cược lần này, phía nhà họ Sở tổng cộng sẽ cử ra bốn võ sĩ, ba võ sĩ còn lại bây giờ đã đến Dinh thự Sở chỉ còn thiếu mỗi Trần Phong.
Sau khi báo thời gian chính xác cho Sở Thanh Từ, Trần Phong lại về bệnh viện, dặn dò Hạ Mộng Dao, bảo Hạ Mộng Dao chú ý an toàn.
Nghe Sở Thanh Từ nói, trận đấu cược lần này ít nhất cũng phải ba ngày, nếu cộng thêm cả hai ngày lênh đênh trên vùng biển quốc tế thì có lẽ tổng cộng phải năm ngày.
Thời gian năm ngày, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mặc dù Hạ Mộng Dao bây giờ đã có thực lực của võ sĩ Minh Kình, nhưng người anh đắc tội cũng mạnh hơn lúc ở Thương Châu nhiều, những người này đối phó một võ sĩ Minh Kình quá là đơn giản.
Nên Hạ Mộng Dao phải vô cùng cẩn thận.
Sau khi nghĩ một lúc, Trần Phong lấy điện thoại ra, gọi cho Hoàng Lão Tam.
“Nhóc con, lại có chuyện gì?”, đầu bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Hoàng Lão Tam.
“Trạch Văn đã xuất quan chưa?”, Trần Phong hỏi thẳng, trong bốn đệ tử của Hoàng Lão Tam thì có thực lực của Trần Trạch Văn là mạnh nhất, nửa tháng trước, Trần Trạch Văn nói mình có dấu hiệu đột phá giai đoạn giữa Ám Kình, vì thế đã bắt đầu bế quan, cũng không biết giờ đã xuất quan chưa.
“Xuất rồi, làm sao?”.
“Em muốn nhờ ông ấy âm thầm bảo vệ Mộng Dao mấy hôm”, Trần Phong nói.
“Mộng Dao? Vợ cậu? Ranh con cậu định đi đâu?”, Hoàng Lão Tam kinh ngạc hỏi.
“Đi đánh nhau”, Trần Phong cười khẽ: “Anh cũng phải đi”.
“Hì, đánh nhau? Ông đây thích”, Hoàng Lão Tam hứng thú.
“Bảo Trạch Văn đến trước đi, lát nữa anh đến Dinh thự Sở với em”, Trần Phong nói, chuyến đi đến đảo Mai Lai lần này, anh phải dẫn theo Hoàng Lão Tam, nhỡ gặp phải nguy hiểm gì không thế chống đỡ thì Hoàng Lão Tam có thể trở thành cánh tay đắc lực nhất của anh.