Nói xong, anh ta ngẩng đầu, uống cạn luôn.
Thấy Vương Học Đạo phóng khoáng như vậy, Trần Anh Tài cũng không chịu yếu thế.
“Cậu Vương đúng là khí phách, ly này tôi cũng xin cạn”.
Anh ta cũng uống cạn ly như vậy.
Những cậu ấm này tụ tập với nhau vốn là để lôi kéo nhau, tìm kiếm lợi ích thiết thực, giờ thêm một công tử của Người Vô Địch Đông Bắc, dù thế nào cũng không phải việc xấu.
Trong phòng chén chú chén anh, thoáng cái cũng tạm thời quẳng luôn sự không vui ở chỗ Trần Phong.
Đến khi qua ba tuần rượu, Trần Anh Tài mới hỏi Vương Học Đạo.
“Cậu Vương, Yên Kinh không bằng Đông Bắc, ở nơi tập trung quyền lực, nếu bác Vương đến đây, thì không thể sơ ý”.
Nhưng Vương Học Đạo nhờ men rượu, chẳng hề để ý.
“Võ công của ông già đã đến Hóa Kình, quyền pháp, kiếm pháp vớ vẩn của mấy gã ở Đông Bắc, chẳng có ai ra hồn, lần này đến Yên Kinh, còn có người giỏi hơn cái xó Đông Bắc kia?”.
“Chú em, không phải tôi chém gió đâu, vẫn phải tin núi cao còn có núi cao hơn chứ. Cứ nói liên minh chiến đấu của Yên Kinh, trong đó cũng có rất nhiều cao thủ, đếm thử xem, minh chủ liên minh chiến đấu và mấy phó minh chủ…”.
Trần Anh Tài còn chưa nói hết, Vương Học Đạo đã khinh thường nói.
“Hừ, chỉ mấy lão già chết tiệt đó, ông già nhà tôi đã giao thủ với bọn họ ba, bốn năm trước, đều là những kẻ thùng rỗng kêu to”.
Anh ta hài lòng ợ một cái.
Nghe thấy Vương Lạc Binh thế mà lại đánh bại người của liên minh chiến đấu Yên Kinh, trong lòng Trần Anh Tài mừng húm, vậy thì nếu thực sự để Vương Lạc Binh đi đối phó Trần Phong, vậy tỷ lệ thắng lại cao thêm mấy phần.
“Thì ra Người Vô Địch Đông Bắc đã từng đánh với võ đạo Yên Kinh, đúng là tôi kiến thức nông cạn quá, chú em, tôi xin cạn ly rượu này”.
Lại là uống hết hai, ba ly, mặc dù không có phụ nữ, nhưng Trần Anh Tài lại chẳng để ý nữa, lôi kéo được vô địch Đông Bắc, quan trọng hơn bất cứ việc gì.
Ở một chỗ khác, chúc mừng sinh nhật bạn Lâm Uyển Thu xong, hai người cũng tựa sát vào nhau, ra khỏi quan bar Duyệt Phi, nhìn thấy họ rời đi, trong lòng Giả Đông đang nhìn trộm trên tầng ba như có lửa đốt.
Anh ta nói với Trần Anh Tài mấy câu, thì bỏ về trước.
Trần Anh Tài biết anh ta định làm gì, nhưng giờ anh ta có người quan trọng hơn cần lôi kéo, nên cũng không để ý cái người này định đi làm gì.
Ra khỏi quán bar Duyệt Phi, hai người lâu rồi không gặp nhau đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói.
“Nhớ anh không?”.
Vân vê bàn tay mềm mại như không xương trong tay, Trần Phong hỏi rất ngọt ngào.
“Không, em không nhớ anh đâu”.
“Không thật à?”.
Trần Phong lộ vẻ mặt hơi buồn bã.
“Ừm, cũng không hẳn là không, chỉ nhớ một chút thôi, chỉ có một chút, anh đừng có mà nghĩ nhiều”.
Hình như sợ Trần Phong thất vọng, Lâm Uyển Thu lại vội vàng sửa lời.
“Nhưng anh vẫn luôn nhớ em, không kể ngày đêm, chỉ cần rảnh rỗi là anh lại nhớ em”.
“Á”.
Được bày tỏ trực tiếp thế này, Lâm Uyển Thu bỗng chốc không biết phải tiếp lời thế nào.
“Sao có thể như vậy, em… em…”.
Nhưng Lâm Uyển Thu còn chưa kịp nói gì thêm, thì môi đã bị bao phủ bởi một cặp môi khác, hương vị ấy còn khiến cô đê mê hơn cả cồn, mặc dù đứng ở góc phố, thậm chí người đi đường cũng có thể nhìn thấy họ, nhưng giờ cô chẳng có suy nghĩ kiêng dè gì hết, chìm đắm trong hương vị đặc trưng của Trần Phong không thể thoát nổi.
Hôn nhau triền miên thật lâu, rồi mới buông nhau ra.
Nhưng Lâm Uyển Thu lại cảm giác trống rỗng như vừa mất đi cái gì.
Trần Phong gõ chóp mũi cô, cười khẽ nói.
“Nhóc tham lam, vẫn muốn à?”.
“Ừm, không phải, em không muốn, em không muốn đâu”.
Cô vừa đáp xong thì mới cảm thấy mặt dày quá, vội vàng sửa lại.
Lúc này Giả Đông đã lại gần, hai ngón tay cong lại thành móc câu, nhắm chuẩn vào cổ họng Trần Phong, nếu đắc thủ thì là một đòn chết người, ý đồ độc ác, nhìn là biết định làm gì.
Nhưng hai ngón tay vừa cách cổ họng 3cm thì không thể tiến thêm nữa, nơi đó có một bàn tay túm lấy hai ngón tay anh ta.
Trong lòng không kịp nghĩ tại sao Trần Phong phản ứng nhanh như vậy, bản năng biết mình phải lùi lại, nhưng vừa định rụt tay về, trong đầu lại vang lên âm thanh nứt gãy răng rắc.
Đó là tiếng xương ngón tay bị bẽ gãy.
Một tiếng hét thảm thiết, thê lương khiến lòng người mềm nhũn, đến khi Trần Phong buông tay, anh còn đứng đó cười nữa.
- -------------------