Nhìn thấy cảnh này, dù là các tay đua Hoa Hạ hay khán giả ở hiện trường thì nụ cười trên mặt họ cũng biến mất, cứ như bị giội cho một chậu nước lạnh, dập tắt sự hưng phấn của họ.
“Vượt rồi, ha, ha…”.
“Các cậu nhìn xem, biểu cảm của những người Hoa Hạ đặc sắc thế nào kìa!”.
“Tiếp theo, phim hay sắp chiếu rồi, các cậu đoán xem tay đua Hoa Hạ kia có nát xe mất người không?”.
Cùng lúc đó, chỗ các tay đua CL đứng vang lên tiếng cười ha ha, sau khi cười to xong họ lại trao đổi với nhau, hầu hết đều cho rằng Vũ Văn Bác sẽ chết trong trận đua.
“Hi vọng Văn Bác có thể nhớ lời tôi nói”.
Chân mày Trần Phong nhăn tít lại, tạo thành hình chữ xuyên (川).
“Chết tiệt!”.
Cách đó nhiều cây số, Vũ Văn Bác tức giận chửi, giẫm kịch chân ga chiếc Aston Martin, đuổi theo chiếc Koenigsegg.
“Vù”.
Không lâu sau, hai chiếc xe một trước một sau đến đoạn đường cua hình chữ U, Lee Dong Chaeng vẫn dựa vào kĩ thuật drift đẳng cấp men theo bên trong khúc cua đi qua, cả quá trình phải gọi là hoàn hảo.
Còn Vũ Văn Bác lúc drift, vì tốc độ quá nhanh nên siêu xe hơi mất kiểm soát, suýt nữa đập vào hàng rào phòng hộ, may mà cậu ta phản ứng đủ nhanh, kịp thời chuyển hướng, mới tránh được tai nản thảm khốc xảy ra.
Song…
Dù như vậy thì cũng khiến Vũ Văn Bác sợ đến toát hết mồ hôi, cậu ta cứ như con mèo bị giẫm phải đuôi, lông mao trên người xù hết cả lên, tóc gần như là dựng ngược!
“Văn Bác, lúc thi đấu nhất định phải bình tĩnh, nhớ kĩ đừng có xốc nổi, an toàn là số một!”.
Bỗng nhiên, bên tai vang vọng lời dặn trước khi thi đấu của Trần Phong, khiến cậu ta giảm lực giẫm chân ga.
Cậu ta không giẫm kịch chân ga đi đuổi theo chiếc Koenigsegg nữa, mà khống chế tốc độ trong phạm vi mình có thể điều khiển.
Như vậy, Vũ Văn Bác rất nhanh đã bị Lee Dong Chaeng kéo giãn hoàn toàn khoảng cách, khi Lee Dong Chaeng đi qua camera số bốn thì Vũ Văn Bác không theo kịp, mà bị tụt lại hai giây.
Hai giây, với cuộc đua xe mà nói đã đủ để quyết định thắng thua rồi.
Mà trận đua của Vũ Văn Bác và Lee Dong Chaeng mới bắt đầu không lâu!
Kết quả này khiến những tay đua và khán giả Hoa Hạ kia hoàn toàn tắt lửa, bọn họ nhìn chằm chằm hình ảnh hiển thị ở tòa nhà ba tầng kia, gần như không dám tin vào mắt mình.
Nói chính xác thì họ không tin, cũng không thể chấp nhận việc thay đổi từ dẫn trước thành tụt lại phía sau của Vũ Văn Bác lại nhanh như vậy.
“Có vẻ người Hoa Hạ kia đã bĩnh tĩnh lại, không còn vội vàng đuổi theo Dong Chaeng nữa, nếu không thì cũng sẽ không bị tụt lại nhiều như vậy”.
“Vốn còn muốn xem màn kịch hay xe nát người mất, cứ tiếp tục thế này thì có lẽ không xem được rồi”.
“Dù chúng ta không xem được xe nát người mất, thì lát nữa cũng có thể thấy người Hoa Hạ kia quỳ xuống đất, tự tát mình nhận thua”.
…
Còn phía bên những tay đua CL, bọn họ không cảm thấy hưng phấn, phấn khích cũng không có hoan hô chúc mừng vì Lee Dong Chaeng dẫn trước, mà ngược lại, bọn họ cảm thấy tiếc nuối vì Vũ Văn Bác đã bình tĩnh lại.
Bởi vì bọn họ biết rất rõ, nếu Vũ Văn Bác không còn xốc nổi giẫm kịch chân ga đuổi theo Lee Dong Chaeng thì trừ khi siêu xe đột nhiên có trục trặc, nếu không thì không thể có chuyện xe nát người mất.
Không lâu sau, hình ảnh cả camera chỗ thứ năm lóe lên, vẫn là chiếc Koenigsegg đi qua trước, Aston Martin tụt lại gần ba giây.
“Aiz, xem ra cậu Bác cũng sắp thua rồi!”.
“Trận này cậu Bác thua thì chính là thua năm trận liên tiếp!”.
“Mẹ kiếp, sao tôi lại bực bội, bức bối thế này nhỉ?”.
Sau đó, những tay đua và khán giả Hoa Hạ lại lần nữa lên tiếng, trong giọng nói của họ không còn chút hưng phấn nào, chỉ có ức chế.
Vốn họ còn tưởng Vũ Văn Bác có thể lấy lại một bàn, giờ xem ra, trừ khi Lee Dong Chaeng mắc lỗi nếu không thì khả năng này cực nhỏ.
Như Trần Phong và những tay đua kia dự đoán, Vũ Văn Bác thua rồi!
Hai mươi phút nữa trôi qua, Koenigsegg lao qua vạch đích trước, còn Aston Martin thì 30 giây sau mới đến đích.
Ba mươi giây!
Khoảng cách rất lớn.
Đây cũng là nỗi nhục của Vũ Văn Bác và giới đua xe Hoa Hạ, đây là sân nhà của Vũ Văn Bác!
Trên sân nhà của mình mà bị đối thủ hành ra bã, mất mặt thế nào chứ?
Mấy giây sau, Koenigsegg đỗ ở ven đường trước, Lee Dong Chaeng bước xuống xe, trên mặt là nụ cười khẩy.
Những tay đua CL kia thì hưng phấn ra mặt, nhìn chiếc Aston Martin đầy mong đợi.
Bọn họ đang đợi, đợi Vũ Văn Bác xuống xe, sau đó quỳ xuống trước mặt bọn họ, tự tát mình nhận sai, xin lỗi!
Trong bọn họ có người đã lấy điện thoại ra, chuẩn bị quay cảnh đầy tính sỉ nhục này lại.
Các tay đua Hoa Hạ và khán giả cũng nhao nhao nhìn chiếc Aston Martin, trên mặt đầy phiền muộn, trong mắt tràn ngập không nỡ và không cam lòng.
Bọn họ không nỡ, cũng không cam lòng sau khi Vũ Văn Bác thua cuộc còn phải quỳ xuống trước mặt người CL.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, chiếc Aston Martin từ từ đỗ ở ven đường, nhưng Vũ Văn Bác lại không xuống xe, mà mệt mỏi tựa vào ghế xe, mặt trắng nhợt như giấy.
“Ha, ha, cậu ta không dám xuống xe à?”.
“Tám mươi năm qua đi rồi, mặc dù Hoa Hạ vùng lên rồi, nhưng sự nhu nhược trong xương tủy người Hoa Hạ vẫn không hề giảm bớt, thế mà không dám đối diện với hiện thực!”.
“Dám cược dám thua, nếu cậu ta không xuống xe, thực hiện lời hứa thì ngày mai tôi sẽ bóc phốt cậu ta trên diễn đàn, khiến cậu ta cả đời không thể lăn lộn trong giới đua xe ngầm!”.
…
Thấy Vũ Văn Bác mãi không xuống xe, mấy tay đua CL bắt đầu nhao nhao kêu gào.
Đối mặt với tiếng kêu gào chói tai này, dù là các tay đua hay khán giả Hoa Hạ thì đều không có sức phản bác, chỉ trơ mắt nhìn chiếc Aston Martin phía trước.
Hửm?
Nhìn mãi, nhìn mãi họ đột nhiên phát hiện một bóng người xuất hiện bên cạnh chiếc Aston Martin.
Là… Trần Phong!
Trong màn đêm, Trần Phong lặng lẽ đến cạnh chiếc Aston Martin, nhẽ nhàng gõ cửa sổ xe.
Trong xe, Vũ Văn Bác xoay đầu theo bản năng, sau khi thấy Trần Phong thì cảm giác thất bại trong lòng càng dữ dội hơn, khiến cơ thể bắt đầu run rẩy mất kiểm soát.
Cậu ta run rẩy mở cửa xe, há miệng muốn nói gì.
Song…
Không đợi cậu ta nói, Trần Phong đã giơ tay ra, mỉm cười.
“Xuống xe đi, việc tiếp theo giao cho tôi, tôi đảm bảo đám tay đua CL đó sẽ hối hận vì đến Hoa Hạ!”.
Nghe thấy lời Trần Phong nói, Vũ Văn Bác xuống xe một cách vô thức, đầu óc gần như là đờ đẫn, còn chưa bước ra từ trong thất bại, cũng không nghĩ xem lời Trần Phong nói có nghĩa là gì.
Gió đêm thổi qua, Vũ Văn Bác tỉnh táo hơn chút, sau đó nhìn thấy Quý Hồng dẫn theo các tay đua Hoa Hạ đi về phía này.
Ngoài ra, Park Chang Jun cũng dẫn các tay đua CL đi đến.
“Anh Phong, dám cược dám thua, em vẫn phải thực hiện lời hứa, nếu không thì đồn ra ngoài sẽ bị các tay đua nước ngoài chê cười”.
Nhìn thấy cảnh này, nghĩ đến lời Trần Phong nói lúc trước, Vũ Văn Bác do dự một lúc rồi nói.
Cậu ta nghĩ một cách chủ quan là Trần Phong định dùng vũ lực để dạy dỗ các tay đua CL.