Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghe thấy lời nói của An Tình, Tô Thu Quỳnh có chút bất ngờ.
Cô cứ nghĩ, Chiến Mục Hàng thích An Tình như vậy, sau khi bọn họ li hôn, cô bị ngồi tù, anh ta sẽ lập tức kết hôn với An Tình, không ngờ lại trì hoãn đến tận bây giờ, trì hoãn tận 6 năm.

Người đàn ông mình đã từng yêu sâu đậm, yêu hơn cả sinh mệnh kết hôn với người phụ nữ khác, theo lý mà nói, trong lòng Tô Thu Quỳnh nên cảm thấy rất đau đớn, nhưng cô phát hiện ra, lúc này trong lòng cô đã tê liệt, thậm chí, trên mặt cô vẫn có thể hiện lên ý cười nhàn nhạt theo thói quen.

Trái tim đã đau đến mức không thể hít thở kia, bây giờ đã trở nên trăm loại chất độc cũng không thể xâm nhập vào được.

Cô nghĩ, cô nên cảm ơn Chiến Mục Hàng, là sự tàn nhẫn của anh ta đã khiến cô trở nên lì lợm, kiên cố không gì có thể phá hủy được sau khi mình đầy thương tích, vô cùng đau khổ.

Thấy Tô Thu Quỳnh không nói gì, An Tình cho là cô đã bị lời nói của cô ta kích động, sự đắc ý trong mắt càng rõ ràng hơn: “Tô Thu Quỳnh, người anh Mục Hàng yêu chỉ có tôi, cô, suy cho cùng cũng chỉ là bại tướng dưới tay tôi mà thôi!”
Tô Thu Quỳnh cười, cười đến mức nghiêng nước nghiêng thành, chao đảo chúng sinh: “An Tình, cô đang đắc ý cái gì? Gả cho người đàn ông mà tôi không thèm, đắc ý như vậy sao? Ừ, chúc mừng cô nhặt rác thật vui vẻ!”

“Cô!” An Tình bị Tô Thu Quỳnh làm cho tức giận đến mức không nói được gì, vốn dĩ cô ta muốn khoe khoang, ra uy với Tô Thu Quỳnh, không ngờ tất cả những thứ cô ta vất vả lắm mới có được, lại bị Tô Thu Quỳnh hạ giá đến mức không đáng một xu!
Điều này bảo cô ta sao có thể thoải mái được!
An Tình cười khẩy một tiếng: “Tô Thu Quỳnh, cô đây là không ăn được nho nên chê nho chua hả? Ha, cả cái Vân Hải này ai mà không biết, Tô Thu Quỳnh cô yêu Mục Hàng đến mức tẩu hỏa nhập ma? Nhưng tiếc là, trong lòng Mục Hàng chỉ có tôi, Tô Thu Quỳnh cô ở trong lòng anh ấy chả là cái thá gì!”
“Cô thích làm cái rắm trong lòng Chiến Dục Thanh thì làm cái rắm của cô đi, xin lỗi, tôi không có sở thích đặc biệt như vậy!” Tô Thu Quỳnh nói, kéo tay hai đứa bé đi vào trong Mystery, không ngờ, cô vừa đi vào cửa hàng, đã nhìn thấy Chiến Mục Hàng ở phía đối diện đi đến.

Nhìn người đàn ông mà mình yêu đến tận xương tủy kia, Tô Thu Quỳnh có một cảm giác giống như cách mấy đời, đã sáu năm trôi qua, anh ta ngoại trừ trở nên càng lạnh lùng, thì không có bất kỳ sự thay đổi nào, còn cô thì sao? Thời gian sáu năm, thì năm năm ngồi tù, trái tim cô đã tan hoang xơ xác, hoàn toàn thay đổi.

Tô Thu Quỳnh cười một cách thoải mái, thu lại ánh mắt đang dừng trên khuôn mặt của Chiến Mục Hàng, hóa ra yêu một người, hận vô cùng, gặp lại cũng có thể trở thành người xa lạ.

An Tình thướt tha đi đến trước mặt Chiến Mục Hàng, cô ta giống như con chim nhỏ e ấp ở bên cạnh anh ta: “Mục Hàng, thật trùng hợp, em gặp được Thu Quỳnh, tháng sau mời cô ấy đến tham dự hôn lễ của chúng ta được không? Dù sao cô ấy cũng là người bạn tốt nhất của em, em hi vọng có thể nhận được sự chúc phúc của cô ấy.”
“Tùy!” Ánh mắt hung ác, nham hiểm của Chiến Mục Hàng nhìn chằm chằm vào Tô Thu Quỳnh, ánh mắt khó đoán kia khiến người khác không thể đoán được tâm tư của anh ta.

Cảm nhận được sự lạnh nhạt của Chiến Mục Hàng, trong mắt An Tình rõ ràng lóe lên một tia thất vọng, nhưng cô ta vẫn nở một nụ cười, nói với Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, Mục Hàng cũng hi vọng có thể có được sự chúc phúc của cậu, đến lúc đó cậu nhất định phải đến tham dự hôn lễ của chúng tôi đó!”
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ biết An Tình, hai đứa bé đã nghe trộm mẹ và dì Thu Quỳnh nói chuyện, chúng biết, người phụ nữ xấu xa tên An Tình kia, đã cướp chồng của dì Thu Quỳnh, còn hại dì Thu Quỳnh ngồi tù.

Ngoại trừ mẹ, dì Thu Quỳnh chính là người mà hai đứa bé yêu nhất, chúng tuyệt đối không cho phép người phụ nữ xấu xa này tiếp tục ức hiếp dì Thu Quỳnh!
Nhận được ánh mắt cổ vũ của Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ òa lên một tiếng, bật khóc.

Nhan An Mỹ nắm lấy tay Tô Thu Quỳnh, vô cùng đau lòng nói: “Mẹ, tại sao ba muốn kết hôn với người phụ nữ khác, có phải ông ấy không cần chúng ta nữa?”
Mẹ? Ba?

An Tình kinh ngạc trợn tròn mắt, người ba trong miệng của con nhóc này là ai? Con của Tô Thu Quỳnh, lúc đó không phải đã bị chết ở trong tù rồi sao, tại sao vẫn còn sống chứ?
An Tình vẫn chưa hoàn hồn lại, Nhan An Mỹ diễn sâu, tủi thân thút tha thút thít, rụt rè đi đến trước mặt Chiến Mục Hàng.

Cô bé vừa lau nước mắt vừa ngẩng mặt lên nhìn Chiến Mục Hàng: “Ba, ba là ba của chúng con đúng không? Con biết ba là ba của chúng con, mỗi đêm, mẹ đều ôm ảnh của ba rồi lau nước mắt! Ba, tại sao ba không đến thăm con và anh? Ba có biết không, một mình mẹ chăm sóc hai đứa bọn con thật sự rất vất vả!”
Nhan An Mỹ càng nói càng tủi thân, nước mắt của cô bé như những hạt ngọc bị đứt dây, khiến Nhan An Bảo nhìn mà khóe miệng giật giật.

Tô Thu Quỳnh loạn vô cùng, con nhóc diễn sâu Nhan An Mỹ này đang làm cái quỷ gì vậy? Cô nhìn ảnh của Chiến Mục Hàng lau nước mắt lúc nào?
Năm năm ở trong tù kia, nước mắt của cô sớm đã cạn rồi? Cô sẽ không lãng phí nước mắt vì Chiến Mục Hàng nữa!
Nghe thấy lời nói của Nhan An Mỹ, trên khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng của Chiến Mục Hàng tràn đầy sự kinh ngạc.

Tô Thu Quỳnh lại sinh cho anh ta một cặp song sinh? Lẽ nào, lúc anh ta tống cô vào tù, cô nói cô mang thai, là thật?
Nếu như lúc đó Tô Thu Quỳnh mang thai con của anh ta, bây giờ con của bọn họ cũng năm tuổi rưỡi rồi, nhưng hai đứa bé này, trông chưa đến năm tuổi, có lẽ là mấy năm nay bọn họ sống quá cực khổ, không đủ dinh dưỡng.

Chiến Mục Hàng từ trước đến nay bất khả chiến bại trên thương trường, cùng với Lưu Thiên Hàn, Cao Bắc Vinh, Giang Kiến Huy được xưng là tứ thiếu của Vân Hải, giây phút này, lại không biết phải dùng thái độ gì để đối xử với hai đứa bé này.


“Ba, tại sao ba không nói gì?” Nhan An Mỹ tiếp tục lau nước mắt: “Ba, ba không cần con với anh trai đúng không? Huhu, Nhan An Mỹ thật đáng thương, mọi người đều nói An Mỹ là đứa bé không có ba, hóa ra An Mỹ thật sự không có ba!”
Nhan An Bảo thật sự không muốn giống như Nhan An Mỹ, khóc như một đứa ngốc, nhưng để đòi lại công bằng cho dì Thu Quỳnh, cậu bé vẫn kiêu ngạo, nũng nịu mếu máo: “An Bảo cũng là đứa bé không có ba, ba không cần An Bảo nữa rồi…”
“Tôi…” Chiến Mục Hàng đã quen lạnh lùng, cứng nhắc, anh ta thật sự không biết nói mấy lời dịu dàng với đứa nhỏ, ánh mắt của anh ta, lạnh lùng rơi trên khuôn mặt Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, sáu năm trước cô thật sự đã mang thai?”
“Anh Chiến, anh đừng tự mình đa tình, An Bảo và An Mỹ không có quan hệ gì với anh.”
Tô Thu Quỳnh muốn đang định kéo tay hai đứa bé rời đi, thì cổ tay cô bị Chiến Mục Hàng nắm chặt lấy: “Tô Thu Quỳnh, bọn nhỏ là con của tôi, sao lại không có quan hệ gì với tôi chứ? Tô Thu Quỳnh, ai cho cô bản lĩnh, để cô dám đưa con tôi biến mất ở ngoài tầm mắt của tôi?”
Tô Thu Quỳnh cười, cười đến mức không tim không phổi, ánh mắt dịu dàng như nước, cô muốn nói, Chiến Mục Hàng, con của anh đã chết từ lâu rồi, nó bị anh phái người giết chết ở trong bụng cô rồi.

Câu nói này, cuối cùng Tô Thu Quỳnh vẫn không nói ra, cô cười nhàn nhạt: “Chiến Mục Hàng, tôi nói rồi, bọn nhỏ không liên quan gì đến anh, bọn chúng không phải là con của anh, anh đừng tự mình đa tình!”
“Tô Thu Quỳnh, bọn chúng không phải là con của tôi thì là con của ai? Nói! Tôi không tin cô có gan sinh con cho người đàn ông khác!” Trong mắt Chiến Mục Hàng hiện lên tia khát máu, vừa nghĩ đến Tô Thu Quỳnh có thể lên giường cùng với người đàn ông khác, anh ta tức đến mức muốn giết người..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK