Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 403

Rồi sẽ có một ngày, cô ta sẽ khiến cho Nhan Nhã Tịnh nhục nhã ê chề, cô ta sẽ chà đạp Nhan Nhã Tịnh thật hung ác. Để cho Lưu Thiên Hàn biết rõ, trên thế giới này cô ta mới chính là người phụ nữ tốt nhất!

“Thiên Hàn, anh đối xử với em như vậy là không công bằng.” Rất lâu sau đó, Nhan Vũ Trúc mới tìm lại được giọng nói của mình.

Cô ta không màng lau đi nước mắt đang ứ đọng trên khóe mi, khàn giọng lên án: “Thiên Hàn, anh thật quá nhẫn tâm! Em yêu anh năm năm, sao anh lại có thể tuyệt tình tàn nhẫn với em như vậy?”

“Nhan Vũ Trúc, tôi không yêu cô, chẳng lẽ còn phải bắt tôi nâng niu cô trong lòng bàn tay à?”

Không chờ Nhan Vũ Trúc mở miệng, Lưu Thiên Hàn đã lạnh lùng nói: “Còn nữa, đừng hòng tiếp tục chửi bới Nhan Nhã Tịnh ở trước mặt tôi nữa. Tôi không cần biết quá khứ của Nhan Nhã Tịnh như nào. Trong lòng tôi, Nhan Nhã Tịnh trong sạch hơn bất cứ một ai!”

“Nhan Nhã Tịnh trong sạch hơn bất cứ một ai? Ha!”

Giọng điệu của Nhan Vũ Trúc đầy vẻ châm biếm: “Thiên Hàn, rồi sẽ có một ngày anh sẽ hiểu, Nhan Nhã Tịnh cô ta dơ bẩn hơn bất cứ một ai!”

“Thiên Hàn, cho em thêm một cơ hội nữa có được không? Vào đêm hôm đó của năm năm trước anh dịu dàng với em như vậy mà. Anh muốn em thêm lần nữa đi, anh sẽ phát hiện em mới là người thích hợp với anh nhất!”

“Thiên Hàn, anh muốn em đi có được không?”

Nói xong, Nhan Vũ Trúc cũng đặt tay lên chiếc váy của mình.

“Thiên Hàn, vào đêm năm năm trước, anh đã muốn em rất nhiều lần, anh ham muốn, anh lưu luyến cơ thể của em. Thiên Hàn, muốn em đi, muốn em giống như buổi tối hôm đó vậy…”

Nhan Nhã Tịnh đứng ở cầu thang, nhìn đồ trên người Nhan Vũ Trúc ngày càng ít, trong lòng thật sự cạn lời.

Lẽ nào cô phải đứng đây nhìn Nhan Vũ Trúc phóng thích sức hấp dẫn của phái nữ đối với Lưu Thiên Hàn, dụ dỗ anh ư?

Nhan Nhã Tịnh biết anh sẽ không làm cô thất vọng. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ khó miêu tả của Nhan Vũ Trúc vào lúc này, cô vẫn cảm thấy hơi cay mắt.

Cô quay người, vừa định trở về phòng thì đã nghe tiếng gào la của Cao Bắc Vinh.

Rõ ràng anh ta xông ra từ nhà vệ sinh dưới lầu, thấy Nhan Vũ Trúc đứng giữa phòng khách thì không khỏi kinh ngạc hô toáng lên.

Giây tiếp theo, Cao Bắc Vinh nhanh chóng che mắt lại: “Nhan Vũ Trúc, mẹ kiếp cô có bệnh à? Đêm hôm khuya khoắt mà ra ngoài dọa người, mất dạy thế hả!”

“Mẹ nó! Cô đang múa kiểu kia đúng không? Cả người lèo phèo thế này, nhảy lên cũng không chê cay mắt à!”

Tốt lắm, quả nhiên là anh hùng có tư tưởng lớn gặp nhau. Thì ra không chỉ có mình Nhan Nhã Tịnh cảm thấy động tác của Nhan Vũ Trúc rất cay mắt.

Rõ ràng là Nhan Vũ Trúc cũng không ngờ Cao Bắc Vinh lại đột ngột xuất hiện. Cô ta vội che lấy ngực mình, không kìm được mà thét lên.

“Sao anh lại ở đây? Ai cho anh vào đây thế!”

Nhan Vũ Trúc tức giận đùng đùng gào lên với Cao Bắc Vinh: “Ra ngoài, anh ra ngoài cho tôi!”

Tự dưng Nhan Vũ Trúc đứng cởi quần áo trong phòng khách, làm cay mắt anh ta. Cao Bắc Vinh vốn đã nổi cáu rồi, bây giờ cô ta còn mặt mũi vừa ăn cướp vừa la làng làm anh ta càng cáu hơn, muốn hành người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK