Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 362

Hai tròng mắt của Tô Thu Quỳnh đỏ như máu, khóe môi mỉm cười, giống như la sát tẩu hỏa nhập ma: “Chiến Mục Hàng, anh nói xem con tôi cũng đã chết rồi, anh bắt tôi phải lấy cái gì ra trả cho anh đây?”

“Nếu nói ai là người phải trả thì người đó chính là anh mới đúng! Anh giết chết con tôi, anh trả lại con cho tôi! Chiến Mục Hàng, anh trả lại con cho tôi!”

“Tô Thu Quỳnh, cô đừng có mà ở đây ăn nói bậy bạ! Cô nói như vậy nghĩa là không muốn giao con ra đây có phải không?”

Trong mắt Chiến Mục Hàng chứa đầy vẻ uy hiếp: “Tô Thu Quỳnh, nếu cô còn không giao con tôi ra đây, cô có tin…”

Chiến Mục Hàng muốn uy hiếp Tô Thu Quỳnh. Trước khi Tô Thu Quỳnh ngồi tù, anh ta hiểu nhất là làm thế nào để uy hiếp Tô Thu Quỳnh, chỉ cần một nhà họ Tô thôi là đã có thể uy hiếp Tô Thu Quỳnh đến dễ bảo. Nhưng bây giờ, Chiến Mục Hàng chợt phát hiện ra hình như anh ta không biết nên dùng cái gì để uy hiếp Tô Thu Quỳnh cả.

Ba mẹ của Tô Thu Quỳnh đều đã chết, Tô Thị cũng không còn, hai đứa nhỏ kia thì có quan hệ không bình thường với Lưu Cửu, anh ta không thể lấy bọn chúng ra uy hiếp Tô Thu Quỳnh tiếp được…

Đột nhiên trong lòng Chiến Mục Hàng dâng lên một cảm giác khủng hoảng không nói nên lời.

Anh ta lại không tìm ra thứ gì để uy hiếp Tô Thu Quỳnh!

“Chiến Mục Hàng, anh còn muốn diễn tới khi nào?”

Ý cười bên khóe môi Tô Thu Quỳnh đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, mỗi câu cô nói ra đều giống như có con dao nhỏ cứa vào lòng Chiến Mục Hàng.

“Chiến Mục Hàng, lúc tôi ra tù, không phải anh còn cho người gửi ảnh con tôi chết thảm vào trong điện thoại của tôi, muốn tôi ngày nào cũng phải thưởng thức thảm trạng lúc chết của con tôi sao? Sao thế? Anh ngày nào cũng nhắc nhở tôi phải ghi nhớ điều này, vậy mà giờ anh lại quên rồi à?”

Nói xong, Tô Thu Quỳnh ném điện thoại của cô tới trước mặt Chiến Mục Hàng.

“Chiến Mục Hàng, nếu anh quên rồi thì chỗ tôi vẫn còn ảnh đây, để tôi giúp anh nhớ lại!”

Tô Thu Quỳnh thật sự cảm thấy Chiến Mục Hàng tàn nhẫn đến mức không thể tàn nhẫn hơn, đích thân anh ta đẩy cô vào cảnh ngục tù, ở trong tù, rất nhiều lần cô bị tra tấn đến thừa sống thiếu chết.

Nỗi đau mất con khiến cho giấc mơ mỗi đêm trong ngục giam đều biến thành ác mộng hành hạ cô.

Cô cho rằng, thời gian qua đi, cô sẽ dần dần quên nỗi đau thấu tim kia.

Nhưng ba ruột của con cô lại không cho phép cô quên đi nỗi đau này.

Lúc con cô bị lấy ra, người trong tù còn chụp ảnh lại. Sau khi cô ra tù, Chiến Mục Hàng lại sai người gửi bức ảnh đó cho cô, nhắc nhở cô rằng cô đã từng trải qua cuộc sống bi thảm tuyệt vọng như thế nào trong tù.

Nếu như lúc mất con, Tô Thu Quỳnh đau đến mức gần như muốn chết đi cho rồi thì khi nhìn thấy bức ảnh đó, trong lòng cô như bị một con dao cứa thật mạnh.

Nó thật sự rất đau, nỗi đau ám ảnh cô đến tận bây giờ, đến mức mỗi khi mở mắt ra là hốc mắt lại giống như bị kim đâm.

Tô Thu Quỳnh liếc nhìn Chiến Mục Hàng, cô cười thê lương, tất cả nỗi đau của cô đều là do người đàn ông này ban tặng!

Người ta hay nói, yêu một người là một loại chấp niệm, yêu đến nhập ma, đến chết cũng không hối hận.

Tô Thu Quỳnh cũng đã từng nghĩ như vậy. Nhưng sau nhiều năm ngồi tù, Tô Thu Quỳnh mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK