Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh trai?

Gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đã không thể dùng khó coi để hình dung nữa rồi, Nhan Nhã Tịnh một chút cũng không hoài nghi, một giây sau Hà Hân Nghiên sẽ trực tiếp bị anh xẻ làm tám mảnh.

Hà Hân Nghiên hoàn toàn không ý thức được mối nguy hiểm, cô như cũ vẫn đang chìm đắm trong tưởng tượng về siêu cấp muội khống, “Anh hai Lưu, tôi biết anh là đến để cổ vũ trợ uy cho Cậu Thẩm mà! Thật hâm mộ chủ nhiệm Nhan có thể có người anh trai tốt như anh, bằng lòng tận mắt làm chứng cho hạnh phúc của chị ấy!”

Vu Tiếu không đến mức thần kinh thô như Hà Hân Nghiên, cô ấy nhạy cảm nhận thấy bầu không khí có chút gì đó không đúng lắm, nhưng lại nghĩ tới các phương tiện truyền thông lớn đều nói, Cậu hai Lưu có một gương mặt siêu cấp núi băng, cô cũng liền thoải mái.

Cậu hai Lưu đối với em gái tốt như vậy, chắc chắn là mặt lạnh tim nóng nha! Cô không thể để vẻ bề ngoài giả dối lạnh như băng của Cậu hai Lưu lừa dối được!

Nghĩ như vậy, Vu Tiếu cũng muốn góp giọng với anh, “Anh hai Lưu, chúng ta cùng nhau cổ vũ trợ uy cho Cậu Thẩm nhé!”

Vu Tiếu cảm thấy, Cậu hai Lưu đối với Nhan Nhã Tịnh tốt như vậy, cô ấy cũng nên giúp Nhan Nhã Tịnh nói vài câu, cô ấy nghĩ nghĩ, liền vội nói, “Anh hai Lưu, chủ nhiệm Nhan của bọn tôi thường xuyên nhắc đến anh, cô ấy nói anh là người anh trai tốt nhất trên đời!”

Ý ngoài lời của Vu Tiếu chính là, chủ nhiệm Nhan của bọn tôi đều đã khen anh như vậy, sau này anh người anh trai này, phải càng thương em gái nha!

Người anh trai tốt nhất?

“Hừ!”

Một tiếng cười lạnh từ bờ môi mỏng của Lưu Thiên Hàn tràn ra, Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu hai mặt nhìn nhau, lời bọn họ nói có gì không đúng sao? Sao Cậu hai Lưu nhìn có vẻ ghét bỏ lại xem thường thế kia?

Cuối cùng, Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên nhất trí nhận định rằng, phương thức biểu đạt ngôn ngữ của tổng tài cao lãnh tương đối đặc biệt, một tiếng “hừ” này của anh, hẳn là tán đồng với ý nghĩa trong lời nói của các cô.

Được sự đồng ý của Lưu Thiên Hàn, Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên cơ hồ dốc hết sức lực từ thuở hồng hoang mà nháy mắt ra hiệu với Nhan Nhã Tịnh, ra hiệu cô mau mau thân mật với Cậu Thẩm một chút.

Nhan Nhã Tịnh co rút khoé môi, hai người đồng đội này của cô đều sắp hại chết cô rồi, còn không biết ngại mà đá lông nheo với cô?

Nếu Anh Lưu đánh gãy chân cô, cô cũng nhất định phải đánh gãy chân các cô ấy!

Tầm mắt của Lưu Thiên Hàn, giống như lưỡi dao mà quét xuống trên mặt Nhan Nhã Tịnh, cô yếu ớt mím mím khoé môi, xoay mặt qua nhìn anh, “Anh… anh hai…”

“Hừ!”



Rét lạnh thấu xương.

Vu Tiếu cảm thấy có chút sai sai, cô đưa mắt ý hỏi Hà Hân Nghiên, Cậu hai Lưu có phải có chút quái lạ không! Giọng điệu quái gở, chính là cách mà anh yêu chiều em gái sao?

Hà Hân Nghiên nhướng nhướng mày với cô ấy, có từng đọc qua tiểu thuyết tổng tài bá đạo chưa? Có lẽ Cậu hai Lưu ngoài mặt đối với chủ nhiệm Nhan giọng điệu quái gở, nhưng sau lưng lại yêu chiều tới trời không chừng!

“Anh hai, sao anh lại đến đây? Anh bận rộn như vậy, anh về trước đi.”

Nhan Nhã Tịnh quyết định hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng với Thẩm Quyện, miễn cho cô cứ cách năm ngày ba bữa lại phải bị doạ một lần như này, có điều, trước khi trao đổi thẳng thắn với Thẩm Quyện, cô cần phải tiễn vị tôn đại phật này đi trước.

“Hừ!”

Lưu Thiên Hàn cười âm trầm, đây là muốn tống cổ anh đi để dễ bề anh anh em em với tên trai lơ này?

Tiếng cười lạnh của Lưu Thiên Hàn lại doạ lui một lớp quần chúng ăn dưa, Thẩm Quyện tựa như vô tình mà nhìn anh một cái, tầm mắt lại ngẫu nhiên đưa tình mà khoá ở trên mặt Nhan Nhã Tịnh.

“Nhã Tịnh, chữ trên bóng bay chính là lời anh muốn nói với em.”

“Nhã Tịnh, anh biết, bây giờ trong lòng em vẫn chưa buông xuống được Cậu Lưu, em không thích anh đến như vậy, nhưng anh có thể đợi, anh sẽ đợi em quay người, nhìn thấy sự tồn tại của anh.”

“Nhã Tịnh, hôm nay anh đến, không phải ép em đón nhận anh, anh chỉ muốn cho em biết, anh vẫn luôn ở đây.”

“Cậu Thẩm, bây giờ anh có thời gian không? Tôi mời anh ăn cơm nhé.” Nhan Nhã Tịnh là một cô gái lương thiện, cô không muốn khiến người ta phải mất mặt trước công chúng.

Thẩm Quyện ở Vân Hải, là một nhân vật có máu mặt, nếu cô nói ra lời tuyệt tình với anh ta trước mặt bao nhiêu người thế này, thứ bị tổn hại không chỉ là thể diện của Thẩm Quyện, mà còn là thể diện của nhà họ Thẩm.

Cô muốn chọn cách giải quyết ôn hoà, khiến cho Thẩm Quyện triệt để biết khó mà lui.

Thẩm Quyện không ngờ tới Nhan Nhã Tịnh sẽ chủ động mời anh ta ăn cơm, thoắt cái vui mừng như điên, khoé môi anh ta cong lên, tôn lên độ cong của mi mắt nhìn như mĩ ngọc thượng đẳng, “Được.”

“Chủ nhiệm Nhan chủ động hẹn Cậu Thẩm ăn cơm kìa!” Hai mắt Hà Hân Nghiên trực tiếp tuôn ra hình trái tim, “Chủ nhiệm Nhan như thế này có tính là đã chấp nhận Cậu Thẩm hay chưa a?”

“Đây còn cần nói sao, chắc chắn là tiếp nhận rồi á! Tôi vẫn là lần đầu tiên thấy chủ nhiệm Nhan chủ động hẹn người khác phái ăn cơm đấy!” Vu Tiếu tương đối cảm khái nói.

“Anh hai Lưu, anh giỏi ghê gớm, anh vừa ra trận cổ vũ trợ uy cho Cậu Thẩm một cái, chủ nhiệm Nhan lập tức liền chấp nhận anh ấy rồi!”



Hà Hân Nghiên cảm thấy khí thế của người đàn ông bên cạnh rất đáng sợ, nhưng nghĩ tới cô có Nhan Nhã Tịnh làm núi dựa, cô vẫn là giả vờ can đảm nói với anh, “Anh hai Lưu, chủ nhiệm Nhan nhất định rất tôn kính anh người anh trai này!”

Tôn kính?

Đầu chân mày Lưu Thiên Hàn nhíu thật chặt thật chặt, sao anh lại cảm thấy, đây là từ ngữ để dùng cho người già? Trong lòng người phụ nữ không biết tốt xấu kia, anh già như vậy sao?

“Chắc chắn rồi! Chủ nhiệm Nhan trước giờ kính già yêu trẻ, chị ấy đương nhiên đặc biệt tôn kính anh hai Lưu!”

Kính già yêu trẻ?

Hừ!

Anh ở trong mắt người phụ nữ kia, quả thật là già!

Đã nói sẽ mời Thẩm Quyện ăn cơm, Nhan Nhã Tịnh sẽ không nuốt lời, những quán ăn bên ngoài bệnh viện buổi trưa đều rất đông đúc, cô quyết định chọn nơi thanh tịnh chút để cùng anh ta nói chuyện.

“Cậu Thẩm, chúng ta đi qua bên đại học Vân Hải ăn cơm đi.” Cô biết bên chỗ đại học Vân Hải có một nhà hàng Pháp rất trang nhã, vào buổi trưa, khách trong nhà hàng rất ít, hơn nữa còn có phòng bao riêng, rất thích hợp để nói chuyện.

Quan trọng là, đại học Vân Hải cách bệnh viện đông y rất gần.


“Được.” Thẩm Quyện biết lắng nghe, anh ta ga-lăng nâng tay, muốn dắt tay Nhan Nhã Tịnh, lại bị cô không dấu vết tránh đi.


Hiện giờ trong lòng anh ta vui mừng, cũng không để ý đến việc Nhan Nhã Tịnh cố tình giữ khoảng cách, anh ta khá săn sóc mà mở đường cho Nhan Nhã Tịnh, “Ngồi xe của anh đi nhé, bây giờ anh liền đi lái xe lại đây.”


Thấy nam chính của sự kiện tỏ tình lần này đã rời đi, quần chúng ăn dưa cũng không vây xem nữa, trên quảng trường rộng lớn như vậy, chỉ còn lại bốn người Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn, Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu.


Hà Hân Nghiên dùng sức đẩy Vu Tiếu một cái, “Chị Tiếu, chị còn sững sờ ở đây làm gì? Chị không phải muốn đi làm bóng đèn đó chứ?”


“Tôi mới không cần đi để bị chủ nhiệm Nhan và Cậu Thẩm đút cho một miệng cơm cún đâu! Hân Nghiên, chúng ta đi! Đi ăn thịt nướng!”


Lưu Thiên Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, Vu Tiếu săn sóc nói, “Anh hai Lưu, anh chắc chắn cũng sẽ không đi làm bóng đèn đâu nhỉ? Làm bóng đèn sẽ bị tổn thọ đấy! Bằng không, anh đi ăn thịt nướng cùng với tôi và Hân Nghiên?”


“Bóng đèn?” Lưu Thiên Hàn nhìn cũng không nhìn Hà Hân Nghiên một cái, mà tầm mắt thẳng tắp rơi trên mặt Nhan Nhã Tịnh, “Nhan Nhã Tịnh, tôi là bóng đèn giữa em và tên trai lơ đó?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK