"Móa, ngon thật, da của con heo sữa này nướng giòn quá, đại ca, đừng khách sáo với tôi làm gì, anh cũng ăn đi, ngon lắm!"
Sử Nam Bắc hoàn toàn không để ý gì đến hình tượng, cầm lợn sữa bằng cả hai tay gặm lấy gặm để, trong miệng phát ra tiếng nhồm nhoàm, khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy như hắn đang ăn thịt đồng loại vậy.
"Ông đây không có hứng ăn!"
Diệp Vĩnh Khang bó tay với tên này rồi, trong cả Điện Long Thần cũng chỉ có tên mập mạp này không hề kiêng kị gì trước mặt anh thôi, nhìn cái tướng ăn thôi cũng đủ no rồi, làm gì còn hứng ăn nữa.
"Nói việc chính đi, lai lịch của Tôn chủ mà Thạch Hữu Sâm nói là gì? Cậu ẩn nấp ở đó lâu như vậy mà không mò được chút manh mối nào sao?"
Diệp Vĩnh Khang hỏi, Sử Nam Bắc chuyên tâm dưỡng thương trong hai tuần qua, nên anh cũng không nói chuyện chính sự với hắn.
Sử Nam Bắc rút hai khăn giấy ra lau miệng, cau mày tỏ vẻ âu sầu: "Tôi khá khó hiểu về chuyện này. Tôi đã dùng gần như tất cả các cách mà mình có thể nghĩ ra, nhưng người này giống như một bóng ma. Không tìm ra manh mối gì cả".
"Không phải chỉ có tôi, ngay cả Thạch Hữu Sâm, lúc nào cũng luôn mồm Tôn chủ Tôn chủ, nhưng tôi luôn cảm thấy ngay cả chính ông ta cũng chưa từng thấy người bí ẩn kia".
"Nhân tiện, manh mối duy nhất là khi tôi vừa gia nhập Ám Dạ Các, Thạch Hữu Sâm đã yêu cầu tôi tuyên thệ với một hình vẽ, nói rằng đó chính là biểu tượng của Tôn chủ".
Diệp Vĩnh Khang vội vàng nói: "Là kiểu như nào?"
Sử Nam Bắc suy nghĩ một chút rồi nói: "Hoa văn rất kỳ lạ, nhìn giống như một ngôi sao sáu cánh, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Sau đó nhìn kỹ lại thì phát hiện ra rằng ngôi sao sáu cánh đó ra là có bảy góc. Nói đúng ra nên gọi là ngôi sao bảy cánh mới đúng".
"Ngôi sao bảy cánh!"
Vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang lập tức đanh lại khi nghe thấy lời này: "Có phải là màu vàng không?"
Sử Nam Bắc tỏ vẻ khó hiểu: "Đúng, là vàng. Đại ca, anh biết thứ này à?"
Diệp Vĩnh Khang nuốt nước bọt, kìm nén cảm xúc vừa dấy lên, lắc đầu.
“Không, tôi chỉ nghĩ hình này rất kỳ lạ. Lát nữa hãy nói với Thiên Ảnh để cô ấy chú ý hơn đến hình này. Nếu có bất kỳ manh mối nào, phải liên hệ với tôi càng sớm càng tốt".
"Tôi biết rồi, đại ca".
Sử Nam Bắc tiếp tục cúi đầu gặm heo sữa quay, trên thực tế, tuy nhìn hắn cà lơ cà lất, nhưng hắn lại là một người rất cẩn thận.
Hắn nhất định có thể nhìn ra rằng Diệp Vĩnh Khang biết 100% về ngôi sao vàng bảy cánh đó, nhưng vì Diệp Vĩnh Khang chưa mở miệng, hắn chỉ có thể giả bộ không biết gì.
Đây không phải là không tín nhiệm, mà là ăn ý.
Diệp Vĩnh Khang không phải không yên tâm khi nói ra chuyện này, mà ngôi sao bảy cánh vàng liên quan đến bố mẹ của anh, để tránh tai nạn, Diệp Vĩnh Khang dự định tạm thời sẽ không để nhiều người biết về chuyện này.
Sau khi ăn xong, Diệp Vĩnh Khang lái xe chở Sử Nam Bắc đi về phía ngoại ô phía đông.
"Đại ca, chúng ta đi đâu vậy, sao lại lái xe ra khỏi thành phố?"
Sử Nam Bắc đang ngồi trong ghế lại phụ, không khỏi thắc mắc khi nhìn chiếc xe càng lúc càng đi xa hơn.