Trong biệt thự nhà họ Hàn.
Bốp!
Hàn Xuân Lâm hung hăng tát vào mặt Hàn Phong, tức giận nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, trong khoảng thời gian này đừng có gây chuyện cho tao, mày cứ không chịu nghe”.
“Mày có biết lần này tao đã phải bỏ bao nhiêu tiền, điều động bao nhiêu mối quan hệ để bảo lãnh mày ra không?”
“Đại lễ sắc phong quân tướng càng lúc càng gần rồi. Nếu như xảy ra sai sót gì, có tin tao đuổi mày ra khỏi nhà không!”
Lần này Hàn Xuân Lâm thực sự rất tức giận.
Trong khoảng thời gian này ông ta luôn coi việc đại lễ sắc phong quân tướng lên hàng đầu, cố gắng hết sức để lấy được tấm vé vào cửa, nhưng quan trọng là trong thời gian này không phép được có bất kỳ sai sót gì.
Vì vậy, khoảng thời gian này ông ta làm gì cũng vô cùng thận trọng, nhưng thằng con trai quý tử của ông ta thì hay rồi, trực tiếp gây ra một cái họa lớn như vậy.
Nếu như không phải ông ta có bạn học cũ trong Cục tuần tra, Hàn Phong bị bắt vào đó là cuyện nhỏ, nếu như ảnh hưởng đến đại lễ sắc phong quân tướng thì chắc chắn sẽ gây ra họa tày trời.
“Bố, không phải chỉ là tấm vé vào cửa thôi sao, trước đây bố chưa từng hung dữ với con như vậy bao giờ”.
Hàn Phong ôm mặt, ấm ức nói.
“Mày im miệng cho tao!”
Hàn Xuân Lâm rùng mình một cái, tức giận nói: “Mày có biết tấm vé vào cửa này quan trọng như thế nào không?”
“Đây tấm vé tham dự đại lễ sắc phong quân tướng đấy, có tư cách tham gia đều là những nhân vật như thế nào mày biết không?”
“Đến lúc ấy tùy ý làm quen với một hai người trong đó, nhà họ Hàn cũng có thể một bước lên tiên. Nếu như vận may tốt, kết giao được với nhân vật quân tướng lẫy lừng này, vậy thì nhà họ Hàn chúng ta sau này có thể hiên ngang đi khắp đất nước!”
“Tóm lại, mày nhớ kỹ cho tao, đây là lần cuối cùng, nếu như mày còn dám gây chuyện nữa, tao sẽ đánh gãy chân mày!”
Sau khi Hàn Xuân Lâm tức giận bỏ đi, Hàn Phong hung hăng đạp đổ bàn trà.
“Mẹ kiếp, Hạ Tuyết Cầm đúng là con ngu, chút chuyện cỏn con cũng làm không xong, lại còn dám khai tên tao ra nữa chứ, con điên này chắc là chán sống rồi đây!”
Hàn Phong tức xì khói đầu, cứ tưởng lần này sẽ ép Hạ Huyền Trúc vào đường cùng, nhưng không ngờ Hạ Tuyết Cầm lại đần độn như vậy, không chỉ khiến mọi chuyện bung bét, còn gây thêm rắc rối cho mình.
“Anh Hàn, anh đừng nóng giận, chỉ cần nhờ chút quan hệ, sau đó đánh tiếng một chút, khiến cho con ả Hạ Tuyết Cầm không sống yên ổn trong đó được”.
“Đúng là không biết tốt xấu gì, lại dám khai tên của anh Hàn ra, tôi thấy cô ta đúng là chán sống rồi!”
Hàn Tiểu Xuân vội vàng ở bên cạnh nịnh nọt.
“Cho dù gϊếŧ chết con ả đó cũng không có tác dụng gì!”
Hàn Phong đập bàn, tức giận nói: “Thứ tôi muốn là Hạ Huyền Trúc, chỉ cần một ngày chưa ép cô ta vào đường cùng, cô ta sẽ càng đắc ý hơn mỗi ngày!”
Có một câu nói rằng, càng không có được thì sẽ càng hứng thú. Câu nói này hoàn toàn phù hợp với Hàn Phong lúc này.
Lúc đầu hắn cảm thấy Hạ Huyền Trúc trông rất xinh đẹp, muốn chơi đùa một chút. Hắn cũng cho rằng dựa vào sức cuốn hút và thân phận của mình, chuyện này chỉ nhỏ như lòng bàn tay mà thôi.
Nhưng không thể ngờ được, Hạ Huyền Trúc lại tuột khỏi tay hắn hết lần này đến lần khác, khiến cho Hàn Phong gần như phát điên.
Nhất là khi nghĩ đến người chồng đáng chết của Hạ Huyền Trúc, hắn tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, sinh ra cảm giác muốn được chinh phục, du͙© vọиɠ đối với Hạ Huyền Trúc càng lúc càng lớn.
Ngay cả ban đêm nằm mơ cũng là hình bóng của Hạ Huyền Trúc, có thể nói là đã hoàn toàn đắm chìm trong đó.