Cô ta có xuất thân khủng khϊếp gì mà có thể khiến tất cả những nhà buôn bán vật liệu xây dựng ở Giang Bắc phải nghe lệnh cô ta?
Một loạt dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Hạ Huyền Trúc, khiến cô không thể thể được.
Cùng lúc đó.
Ở trên tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất Giang Bắc ở trung tâm thành phố.
"Không gian ở nơi này thế nào?"
Diệp Vĩnh Khang lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay, cười hỏi.
"Rất đẹp!"
Diêu San nhìn cách trang trí tinh tế của nhà hàng này, cảm giác như đang lạc vào chốn thần tiên.
Nhà hàng này tên là Thủy Tinh Các, nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất Giang Bắc, xung quanh là những ô cửa sổ pha lê cực lớn, từ góc độ nào cũng có thể nhìn ra cảnh đẹp của Giang Bắc.
Đèn chùm, bàn ghế và cả sàn nhà trong nhà hàng đều được làm từ pha lê Áo đích thực, với ánh sáng dịu nhẹ, nơi đây giống như một thế giới cổ tích.
"Nhìn xem cô muốn ăn cái gì. Nghe nói trà chiều ở đây cũng ngon lắm đấy".
Diệp Vĩnh Khang cười đẩy thực đơn cho Diêu San.
Nhà hàng này do Trần Tiểu Túy mở, trước đây Diệp Vĩnh Khang đã nhiều lần được mời nhưng anh không đến vì nhiều lý do.
Vừa rồi thấy Trần Tiểu Túy đăng ảnh không gian của nhà hàng này lên tường nhà, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thích phong cách này, nên nhân tiện đã mang theo Diêu San đi cùng.
Đây là lần đầu tiên Diêu San đến một nhà hàng cao cấp như vậy, lo lắng đến mức chân tay luống cuống.
Sau khi lật hai trang thực đơn, sắc mặt Diêu San đột nhiên thay đổi.
"Thế nào, không thích đồ ở đây à?"
Diệp Vĩnh Khang khó hiểu hỏi.
"Không, không ... cái này ... cái này đắt quá!"
Diêu San đã bị sốc bởi giá cả trong thực đơn, mặc dù đồ ăn ở các nhà hàng cao cấp thường đắt là điều bình thường.
Nhưng đơn giản là giá cả của nhà hàng này cao ngất trời, một suất trà chiều rẻ nhất cũng hơn hai nghìn tệ, bằng nửa tháng lương của cô ấy ở trường mẫu giáo!
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, anh có thể hiểu được tiếng lòng của Diêu San, búng tay gọi người phục vụ, gọi hai phần trà chiều loại vừa.
Khi bữa ăn được người phục vụ lịch sự mang lên, Diêu San còn bị sốc hơn.