"Chờ đã, cậu đang nói bao nhiêu?"
"Ba trăm triệu tệ ư?"
Trương Hoa Phương sững sờ, đột nhiên duỗi tay nắm lấy thẻ ngân hàng, lẩm bẩm: "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu bảo quản nó, bằng không mấy đứa tiêu xài hoang phí thì hết mất, cứ để mẹ giữ nó cho”.
Trương Hoa Phương vừa nhét thẻ vào túi, vừa nóng lòng lấy điện thoại di động ra và gọi điện.
"Alo, Đông Mai à, tôi là Hoa Phương đây, lâu quá không gặp nhau, bà bảo mấy người Đại Xuân và Hạ Lạc, ngày mai tôi mời mấy bà đi ăn... Khách sạn gì năm sao ở ven biển đấy nhỉ, phòng riêng cao cấp nhất, đúng đúng đúng. Gọi cả Thu Nhã nữa nhé, chính là hoa khôi của lớp chúng ta ngày trước đấy”.
"Bà nói ai cơ? Viên Hoa à? Đúng đúng đúng, sao tôi lại quên mất ông ấy nhỉ, bà cũng gọi đi cùng luôn nhé. Đến lúc đó ông ấy và Thu Nhã cùng hát bài Một Nhành Mai, đó là ca khúc thành danh của hai người họ, ha ha ha, được, không gặp không về nhé”.
Chuyến đi đến Nam Giang này rất vui vẻ, đặc biệt là mâu thuẫn giữa Hạ Huyền Trúc và bố mẹ cô trong nhiều năm đã được giải quyết triệt để, cuối cùng gia đình đã trở về bên nhau.
Lúc rời đi, Trương Hoa Phương còn ôm chầm lấy Diệp Tiểu Trân rồi rơi nước mắt, đôi mắt của cô bé cũng ửng đỏ.
"Tiểu Trân, sau này nếu nhớ bà ngoại thì gọi điện cho bà nhé, phải ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ đấy, biết chưa nào?"
"Vâng, cháu biết rồi thưa bà, cháu nhất định sẽ nghe lời bố mẹ, đợi được nghỉ cháu sẽ tới thăm ông bà”.
Trương Hoa Phương nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Tiểu Trân: “Ngoan, Tiểu Trân lên xe trước đi, bà nói với bố mẹ cháu vài câu”.
Sau khi Diệp Tiểu Trân lên xe, Trương Hoa Phương gọi Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc tới bên cạnh.
"Huyền Trúc, mẹ có vài lời muốn nói với con”.
Trương Hoa Phương nói.
"Mẹ, có chuyện gì, mẹ cứ nói đi, con đang nghe đây ạ”.
Hạ Huyền Trúc nói.
Trương Hoa Phương thở dài: “Sáu năm qua, là mẹ có lỗi với con, mẹ xin lỗi con...”
"Mẹ, đừng nói chuyện này nữa...”
"Chờ mẹ nói xong đã!"
Trương Hoa Phương đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc mái Hạ Huyền Trúc rồi than thở: “Con gái à, sáu năm trước con thật sự đã khiến mẹ rất tức giận”.