“Anh Diệp, bọn họ ở trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt trên tầng cao nhất, tôi cũng đã tra rõ ông chủ đứng phía sau bệnh viện này rồi, là một người bạn cũ của Mã Lão Quỷ”.
Tần Hạc là một người cực kỳ đáng tin, không cần Diệp Vĩnh Khang phải nói nhiều, trên đường đi anh ta đã điều tra lại một lượt toàn bộ sự việc.
Diệp Vĩnh Khang khẽ vuốt cằm, sau đó thì thầm mấy câu bên tai Tần Hạc.
Sau khi nghe xong, Tần Hạc cười ha hả: “Ý kiến này rất hay, anh Diệp yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ xử lý chuyện này thoả đáng!”
Dứt lời, Tần Hạc dẫn theo mấy thanh niên vạm vỡ đi vào bên trong toà nhà làm việc phía bên cạnh, Diệp Vĩnh Khang một thân một mình bước vào trong thang máy của khoa nội trú.
Vừa mới bước tới cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt đã nghe thấy tiếng cười đùa hi hi ha ha phía bên trong, kèm theo đó là những tiếng hú hét huyên náo.
Diệp Vĩnh Khang đẩy cửa, nhìn thấy mấy người A Minh đang ngồi xung quanh giường chơi bài, miệng ngậm điếu thuốc lá, bên cạnh còn có thêm mấy thùng bia, cả phòng bệnh mịt mờ khói thuốc.
“Anh Diệp!”
Thấy Diệp Vĩnh Khang đột nhiên xuất hiện trước cửa, A Minh sợ tới mức tay run bắn lên, điếu thuốc lập tức rớt từ trên miệng xuống.
Những người khác nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang cũng hết sức hoảng sợ.
“Thoải mái thật đấy”.
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn mấy người kia một lượt, sau đó đóng cửa lại rồi ngồi xuống chiếc ghế phía bên cạnh, bình thản nhìn mấy người kia, rồi lên tiếng: “Nghe nói mấy người bị ngộ độc thực phẩm, nên tôi mới đặc biệt qua xem thử, có điều bây giờ xem ra hình như mấy người vẫn rất sung sức”.
A Minh vội vàng cười nói: “Anh Diệp có lòng rồi, hôm qua tôi và các anh em ăn phải nấm có độc ở quán vỉa hè, may mà được cứu chữa kịp thời, bác sĩ nói nghỉ ngơi thêm vài ngày là có thể xuất viện rồi”.
“Ồ? Nấm độc? Ăn ở quán vỉa hè nào thế, tôi cũng muốn đi thử xem, tôi vẫn chưa được nếm thử coi nấm độc có mùi vị như thế nào”.
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói.
“Anh Diệp nói đùa rồi, sau khi ông chủ của quán vỉa hè đó hay tin xảy ra chuyện này thì đã bỏ chạy ngay trong đêm luôn, chúng tôi cũng không tìm ra được ông ta”.
A Minh vừa cười nói, vừa lấy ra một quyển sổ từ trên đầu giường, lật ra nói: “Nếu như anh Diệp không tin thì đây là bệnh án, bên trên có viết rất rõ ràng, tối qua chúng tôi còn phải rửa dạ dày, đây còn có chữ ký của bác sĩ”.
Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn bệnh án, nhưng không hề giơ tay cầm lấy mà liếc nhìn A Minh rồi thản nhiên lên tiếng: “A Minh, tôi cho cậu một cơ hội, bây giờ nói thật thì vẫn còn kịp”.
A Minh sững sờ, vội vàng cười nói: “Anh Diệp, anh đang nói gì thế, sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn mấy người A Minh mấy giây, A Minh bị ánh mắt này dọa sợ chết khϊếp: “Anh…anh Diệp, tôi thật sự không hiểu…”
Rầm!