Bốp!
Không để đối phương nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã giơ tay lên tát cô ta một bạt tai.
Người phụ nữ đó bị tát một cái nổ đom đóm mắt, một bên gò má lập tức sưng tấy.
“Được lắm, anh dám đánh tôi, bà đây liều mạng với anh!”
Người phụ nữ đó tức sắp phát điên, vươn tay ra cào lên mặt Diệp Vĩnh Khang.
Bốp!
Diệp Vĩnh Khang lại tát thêm phát nữa, cú tát này hơi dùng sức khiến đối phương văng ra xa, rơi hết mấy cái răng, sau đó nôn ra máu.
“Mẹ ơi!”
Cậu bé Vương Tử Hào ở bên cạnh hoảng sợ, bật khóc.
“Sau này giữ miệng mồm sạch sẽ một chút cho tôi”.
Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng quát một câu, sau đó mới mở cửa lên xe.
Thật ra anh vốn dĩ không muốn ra tay đánh người trước mặt trẻ con, dù sao trẻ con cũng vô tội.
Nhưng đối phương lại động vào giới hạn cuối cùng của Diệp Vĩnh Khang, mắng Tiểu Trân là thứ chẳng ra gì.
Chỉ cần có ai trên thế giới này dám động vào Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân, dù chỉ là một cọng lông, Diệp Vĩnh Khang đều không thỏa hiệp với đối phương.
“Bố ơi, đây là đâu vậy ạ?”
Diệp Tiểu Trân đi theo Diệp Vĩnh Khang lên đến khu văn phòng và khu sinh hoạt trên tầng cao nhất bằng thang máy. Nhìn cách bày trí sang trọng trước mắt, cô bé không khỏi thận trọng ôm cánh tay Diệp Vĩnh Khang hỏi.
“Đây là nhà ăn của Tiểu Trân”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói, sau đó nắm tay Diệp Tiểu Trân dẫn đến văn phòng của Lăng Vi.
“Anh Diệp!”
Lăng Vi đang chăm chú xử lý công việc, nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bèn vội đứng lên cung kính chào, hơi áy náy nói: “Anh Diệp đến nên báo với tôi một tiếng trước, tôi sẽ xuống dưới đón anh”.
Diệp Vĩnh Khang xua tay nói: “Không sao, không cần để ý đến mấy cái này, dạo này công việc thế nào?”
Diệp Vĩnh Khang kéo tay Diệp Tiểu Trân ngồi lên sô pha làm bằng da thật bên cạnh. Lăng Vi tự tay pha cho Diệp Vĩnh Khang một tách trà, sau đó ân cần rót cho Diệp Tiểu Trân một cốc nước ép.
“Mọi chuyện đều rất ổn, lợi nhuận đầu tư dạo gần đây đều rất tốt, bên châu Âu có mấy tập đoàn tài chính muốn đầu tư cổ phần nhưng tôi đã từ chối rồi”.