Sợ rằng những điều đó sẽ rời xa cô ta mãi mãi, một khi rời khỏi nhà họ Hạ, ngay cả việc ăn uống cũng là một vấn đề lớn.
Kít-
Lúc này, một chiếc ô tô đột nhiên dừng lại bên cạnh cô ta, cửa kính hạ xuống, một người đàn ông ló đầu ra ngoài cười nói: "Cô gì ơi, tôi mời cô uống một ly được không?"
"Cút!"
Hạ Tuyết Cầm buồn bực, tức giận hét lên.
Đang định đi tiếp, người đàn ông kia lại cứ dài dòng dây dưa: "Cô Hạ, tôi biết cô bây giờ đang rất khổ tâm, có lẽ tôi có thể giúp được cô đấy?"
Hạ Tuyết Cầm sửng sốt, sao anh ta lại biết họ của mình chứ?
Quay đầu lại, liền nhìn thấy người bắt chuyện với cô ta là một anh chàng đẹp trai với đôi lông mày sắc nét, lái một chiếc Rolls Royce.
"Anh Hàn?"
Hạ Tuyết Cầm nhìn thoáng qua đã nhận ra đối phương, hóa ra lại là vị hôn phu cũ của Hạ Huyền Trúc, Hàn Phong!
"Tuyết Cầm, đã lâu không gặp, mau lên xe đi, chúng ta tìm một chỗ uống nước".
Hàn Phong cười để lộ ra hàm răng trắng đều, trông vô cùng cuốn hút.
Hai người đến một quán bar yên tĩnh và gọi hai ly cocktail.
"Tuyết Cầm, em vẫn thật xinh đẹp. Nếu anh biết em trước, có lẽ bây giờ cả hai chúng ta đã kết hôn rồi".
Hàn Phong là một tay chơi gái lão luyện, đã quá quen với việc tán tỉnh phụ nữ, miệng lưỡi lúc nào cũng ngọt sớt.
Chỉ là Hạ Tuyết Cầm cũng chả phải loại ngây thơ gì, cười khổ nói: "Từ lâu tôi đã nghe nói anh Hàn là tay chơi gái lão luyện. Anh rất đẹp trai hấp dẫn, nhưng xin lỗi, tối nay tôi quả thực không có hứng".
Hàn Phong cười tinh quái: "Như này đi, anh sẽ làm ảo thuật cho em xem, nếu có thể làm cho em cười, thì đêm nay em về nhà anh nhé".
Hạ Tuyết Cầm cười khổ: "Thôi bỏ đi, ngay cả tôi cũng chả biết sau này bản thân có thể vui vẻ hay không nữa là".
Hàn Phong mỉm cười, từ trong túi móc ra một thứ gì đó cầm trong lòng bàn tay, sau đó đưa cho Hạ Tuyết Cầm: "Màn ảo thuật đã bắt đầu, đừng chớp mắt, một, hai, ba!"
Khi đếm đến ba, Hàn Phong mở lòng bàn tay ra, bên trong là một ổ USB bình thường.
Hạ Tuyết Cầm hơi bối rối: "Thế này thôi á? Xin lỗi, trò đùa của anh chẳng vui chút nào".