"Nếu anh thua, anh sẽ làm việc nhà trong một tháng. Nếu anh thắng ... he he... Em phải đồng ý với anh chuyện mà anh muốn đó".
Diệp Vĩnh Khang cười xấu xa, đưa một ngón tay lên môi của Hạ Huyền Trúc xoa nhẹ.
Hạ Huyền Trúc đỏ mặt, nhanh chóng gạt tay anh ra: "Kinh quá đi, anh cả ngày chỉ nghĩ mấy chuyện kỳ quái không".
"Vậy em có cược không".
"Cược thì cược".
Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: "Nhưng anh đừng có mà làm loạn lên đó, chỉ cần cố gắng hết sức là được, đừng mạo hiểm".
Diệp Vĩnh Khang gật gật đầu, cười nói: "Đừng lo, tối nay anh vẫn còn đang chờ chuyện em đồng ý với anh đấy".
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền cười, xoay người đi về phía cửa.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang rời đi, Hạ Huyền Trúc thở dài, ánh mắt đầy bất lực và tuyệt vọng.
Kỳ thật cô nghĩ Diệp Vĩnh Khang chả thể nào xử lý được chuyện này, không phải cô không tin tưởng Diệp Vĩnh Khang, cô cũng biết chồng cô là một người rất có thực lực.
Tuy nhiên, dù sao thì anh cũng không phải là người trong giới này. Có lẽ anh vẫn chưa hiểu được độ sâu của nước trong giới này, và việc có thể huy động toàn bộ doanh nghiệp vật liệu xây dựng ở Giang Bắc cùng một lúc trong một khoảng thời gian ngắn như vậy có ý nghĩa gì.
"Thư ký Ngô, cô lập tức viết đơn xin từ bỏ dự án khu công nghiệp rồi đưa đến văn phòng tôi".
Khi Hạ Huyền Trúc nói câu này qua điện thoại, không ai có thể hiểu được nỗi đau trong lòng cô.
Theo tình hình hiện tại, dự án khu công nghiệp chắc chắn không thể nào hoàn thành được.
Tốt hơn hết là viết đơn từ bỏ trước, nhưng điều này đồng nghĩa với việc vi phạm hợp đồng, không chỉ phải trả một số tiền đền bù lớn mà uy tín của công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng đáng kể.
Nói một cách đơn giản, điều này có nghĩa là công ty xây dựng Huyền Trúc sắp phá sản.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đã đi xuống lầu và gửi một tin nhắn cho Trần Tiểu Túy.
Trong vòng hai phút, Lưu Đại Hải đã gọi điện tới.