“Anh Diệp, Hàn Phong vừa rồi là con trai duy nhất của nhà họ Hàn, một trong số tam đại gia tộc ở Giang Bắc”.
“Chú ba của Hàn Phong, Hàn Sách Hổ, từ khi nhà họ Chu bị sụp đổ đã trở thành vua của thế giới ngầm ở Giang Bắc”.
“Hàn Phong là con trai độc nhất của nhà họ Hàn, cũng là người thừa kế duy nhất cho vị trí gia chủ, bây giờ hắn xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Hàn e rằng sẽ…”
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, đương nhiên anh hiểu Trần Tiểu Túy đang muốn nói gì.
“Các cô nói cho người nhà họ Hàn biết, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều do một mình Diệp Vĩnh Khang tôi làm, nếu như muốn báo thù, tôi luôn sẵn lòng đón tiếp bất cứ lúc nào!”
Sau khi nói xong anh liền mở cửa xe, kéo tay Hạ Huyền Trúc xuống rồi đưa cô lên xe của mình, lái xe rời đi.
Để lại đám người Trần Tiểu Túy, Đường Văn Nguyên đứng ngây như phỗng ở đó, những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng chảy xuống từ trán.
“Lần này rắc rối to rồi, nhìn thái độ của anh Diệp, rõ ràng là đang đánh giá thấp đối phương!”
Lưu Đại Hải ôm đầu, nói: “Cho dù thân phận của anh Diệp rất tôn quý, nhưng vẫn là một người trần mắt thịt, nếu như Hàn Sách Hổ nổi điên lên, không biết sẽ gây ra chuyện gì đâu!”
Đường Văn Nguyên cũng cau mày, nói: “Hay là chúng ta tới tìm anh Diệp nói chuyện, giải thích rõ cho anh ấy hiểu, bảo anh ấy mau chóng rời khỏi Giang Bắc”.
“Vô ích thôi”.
Trình Văn Đống thở dài, nói: “Tuy rằng thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng ở mức độ nào đó tôi có thể hiểu được tính cách của anh Diệp, anh Diệp còn quá trẻ, có những chuyện suy nghĩ quá đơn giản”.
Một đám người lo lắng như kiến bò trên nồi lẩu, bởi vì họ đều biết rõ nhà họ Hàn là sự tồn tại như thế nào.
Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, e rằng Giang Bắc sẽ lại là một màn mưa tanh máu đổ nữa.
Thực tế, nếu như so về độ giàu có, mấy người họ cộng lại có thể so sánh được với nhà họ Hàn.
Nhưng đáng sợ là ở người chú ba của Hàn Phong, Hàn Sách Hổ, đó là vị vua lừng lẫy của thế giới ngầm đấy!
Năm đó khi nhà họ Chu chưa sụp đổ, Hàn Sách Hổ là người dám thách thức ông ba nhà họ Chu đấy!
“Tiểu Túy, cô nghĩ thế nào, mau chóng cho ý kiến đi”.
Đường Văn Nguyên nhìn Trần Tiểu Túy.
Từ đầu đến cuối Trần Tiểu Túy đều không nói gì, vẫn luôn cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau, cô ấy mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vài người họ, nói: “Bây giờ có hai sự lựa chọn, thứ nhất, rũ bỏ hoàn toàn mọi quan hệ với chuyện này, phòng ngừa rủi ro”.
“Thứ hai…”
Trần Tiểu Túy nói đến đây đột nhiên hơi ngừng lại, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Tiếp tục đứng về phía anh Diệp, tuyên chiến với nhà họ Hàn!”
Khi những lời vừa nói ra, Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải và những người khác đều rùng mình.
Tuyên chiến với nhà họ Hàn?
Câu nói này thật sự quá đáng sợ!
Lúc này Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc đã quay về biệt thự.
“Lát nữa đừng nói gì với Tĩnh Tĩnh, không với tính cách của cô ấy sẽ làm loạn lên mất”.
Khi đi tới cửa Hạ Huyền Trúc liền dặn dò Diệp Vĩnh Khang một câu, lúc này cô đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa rồi.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười gật đầu.