Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nói một câu khiến mọi người ngẩn ra.
"Hai trăm tệ là quá ít để bày tỏ thành ý của tôi".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
"Quá ít?"
Người phụ nữ béo sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang với vẻ mặt khinh thường chế nhạo, ẩn ý nói: "Ây, còn ở chỗ tôi ra vẻ à?"
"Sao, cậu muốn dùng tiền đập chết tôi à, được rồi, vậy để tôi xem xem hôm nay cậu đập chết tôi…"
Rừm rừm--
Đúng lúc này, gần đó đột nhiên có tiếng động cơ gầm rú, sau đó một hàng ô tô phóng tới.
Khi những chiếc xe này chạy đến dừng trước cửa hàng trái cây mọi người lập tức trợn tròn mắt!
"Bentley!"
"Rolls royce!"
"Porsche!"
"Còn cả Ferrari nữa!"
Trong đám đông có người thốt lên, con đường này thuộc phố cũ, điều kiện kinh tế của cư dân sống ở đây không được tốt lắm.
Gia đình người phụ nữ béo có một chiếc ô tô trị giá khoảng 100.000 nhân dân tệ, đã được coi là người giàu có ở đây rồi.
Mà đối với người dân nơi đây, những chiếc xe siêu sang hàng đầu với giá hàng triệu tệ này chỉ có thể là một giấc mơ xa vời.
Bây giờ đột nhiên có bảy tám chiếc ô tô xếp hàng dài bên đường, có thể tưởng tượng ra cú sốc đối với họ.
Cửa xe bật mở, hàng chục người đàn ông cường tráng trong bộ vest đen, đeo kính râm từ trong bước xuống.
Đám người này tỏa ra khí tức cuồn cuộn, họ đứng ở đó, cách mười mấy mét cũng có thể cảm nhận được áp lực nồng đậm.
Người phụ nữ mập mạp càng há hốc miệng, thầm nghĩ những người này không phải tới tìm mình đấy chứ?
Đúng lúc này, nhóm người mặc đồ đen đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Vĩnh Khang, đồng loạt cúi đầu, đồng thanh hô: "Anh Diệp!"
"Anh Diệp, xin anh cứ ra lệnh!"
Tần Hạc bước tới chỗ Diệp Vĩnh Khang, khi nói lời này, ánh mắt liền hướng về phía người phụ nữ mập mạp kia.
"Anh Diệp, tôi xin lỗi, tôi không biết ... Tôi không biết thân phận của anh!"