Giọng nói của một người phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia.
Hạ Huyền Trúc hơi giật mình: “Cậu là Tống Tư Nhã à?”
“Ha ha, cậu thông minh thật đấy, vậy mà bị cậu đoán trúng rồi, hôm nay là sinh nhật mình, muốn mời cậu tới tham gia party”.
Đầu bên kia cười nói.
Hạ Huyền Trúc khẽ cau mày: “Thực xin lỗi, thời gian này mình hơi bận, sợ rằng không có thời gian”.
Tống Tư Nhã là bạn cấp ba của Hạ Huyền Trúc, quan hệ của hai người vô cùng tốt.
Lúc này Hạ Huyền Trúc từ chối tham gia party sinh nhật của cô ta không phải vì Hạ Huyền Trúc không muốn thân thiết với bạn bè, mà là trong năm năm này khi Hạ Huyền Trúc gặp khó khăn thì cô ta biệt tăm biệt tích, khiến cô có chút đau lòng.
Khi còn đi học, điều kiện gia đình của Tống Tư Nhã khá khó khăn, khi đó Hạ Huyền Trúc lúc nào cũng quan tâm cô ta.
Sau đó khi tốt nghiệp cấp ba, Hạ Huyền Trúc ra nước ngoài du học, Tống Tư Nhã cũng thi vào một trường cao đẳng trong nước.
Nghĩ đến việc điều kiện gia đình của Tống Tư Nhã tương đối khó khăn, cho dù Hạ Huyền Trúc ở nước ngoài, hàng tháng cũng không quên gửi cho cô ta một chút tiền sinh hoạt.
Sau đó khi vụ việc xảy ra, Hạ Huyền Trúc bị đuổi học, sau khi quay về nước thì bị đuổi khỏi nhà, một mình vất vả nuôi Tiểu Trân sống qua ngày.
Còn Tống Tư Nhã không biết dùng thủ đoạn gì, sống khá khẩm lắm, dùng hàng hiệu, đi xe sang.
Có một lần khi Hạ Huyền Trúc dắt Tiểu Trân qua đường, suýt thì bị một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao tông phải.
Khi đối phương mở cửa ra bước xuống, Hạ Huyền Trúc vừa nhìn đã nhận ra người này chính là Tống Tư Nhã.
Khi đang định chào hỏi Tống Tư Nhã lại đột nhiên sầm mặt xuống chửi bới một tràng, nói cái gì mà đi không nhìn đường, mắt để sau gáy à, như thể cô ta hoàn toàn không quen biết Hạ Huyền Trúc vậy.
Kể từ đó, Hạ Huyền Trúc được trải nghiệm sâu sắc cảm giác nghèo hèn bần cùng giữa lòng thành phố, không một ai quan tâm hỏi han.
“Huyền Trúc à, mình biết mấy năm nay trong lòng cậu nhất định là đang oán trách mình, bây giờ mình cũng biết bản thân sai rồi”.
“Mình muốn xin cậu cho mình một cơ hội, khi đó cậu coi mình như em gái ruột vậy, mình cũng luôn coi cậu như chị gái mình”.
“Hôm nay là sinh nhật mình, người mà mình muốn gặp nhất chính là cậu. Mình thành tâm mong cậu tha lỗi cho mình. Huyền Trúc à, mình cầu xin cậu đấy, cậu có nhớ ngày xưa, chúng ta cùng nhau đi tới nhà ăn, cùng nhau đi ra sân thể dục chạy bộ, cùng nhau đi uống trà sữa ở cổng trường”.
Giọng điệu của Tống Tư Nhã ở đầu dây bên kia đặc biệt chân thành, bắt đầu kể lại những kỷ niệm trong quá khứ.
Nghe thấy những chuyện này, lòng Hạ Huyền Trúc cũng dịu xuống, thở dài nói: “Được rồi, cậu gửi địa chỉ cho mình, mình sẽ mau chóng qua đó”.
Ngay sau đó Hạ Huyền Trúc đã lái xe tới nơi.
“Huyền Trúc!”
Đột nhiên bên cạnh truyền tới một giọng nói, Tống Tư Nhã trong bộ váy dạ hội mỏng manh bước tới, nhiệt tình giúp Hạ Huyền Trúc mở cửa xe.
“Huyền Trúc, đã lâu không gặp, cậu xinh đẹp hơn trước đây nhiều quá!”
Tống Tư Nhã nắm lấy tay Hạ Huyền Trúc: “Đi thôi, hôm nay hai chúng ta nhất định phải trò chuyện thật vui vẻ!”
Hạ Huyền Trúc ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là một trung tâm giải trí vô cùng cao cấp ở giữa lòng thành phố, nhất thời cô có chút do dự, trước khi tới đây cô còn nghĩ rằng chỉ đơn giản ăn một bữa cơm thôi.
Nhưng Tống Tư Nhã không cho cô thời gian phản ứng, trực tiếp nắm tay cô kéo đi.
Khi đến một phòng riêng sang trọng, mở cửa ra nhìn thấy bên trong có ít nhất mười người đang ngồi, bao gồm cả nam và nữ, tất cả đều ăn mặc rất thời thượng.