“Ha ha ha, đây mới giống với dáng vẻ cầu xin người khác chứ”.
Đầu dây bên kia cười nói: “Được rồi, nể tình anh đã thành khẩn như vậy rồi, tôi sẽ cho anh một cơ hội”.
“Lát nữa tôi sẽ gửi cho anh địa chỉ, trong vòng nửa tiếng đồng hồ tôi phải nhìn thấy anh, nếu như muộn một phút, tôi sẽ rạch một nhát lên trên người con gái anh”.
“Ồ, đúng rồi, tôi muốn nhìn thấy anh và Hạ Huyền Trúc xuất hiện cùng một lúc”.
Diệp Vĩnh Khang nghiến răng: “Chuyện này cô nhắm vào tôi là được rồi, không cần bắt vợ tôi tham dự vào làm gì…”
“Câm mồm, bây giờ anh có tư cách để ra điều kiện với tôi hay sao? Địa chỉ đã được gửi cho anh rồi, bắt đầu tính giờ!”
Đối phương nói xong thì cúp máy luôn.
Mồ hôi lạnh men theo trán của Diệp Vĩnh Khang cứ thế chảy xuống, cơ thể anh không tự chủ được mà run lên.
Diêu San bên cạnh đã sợ khϊếp vía luôn rồi: “Xin lỗi anh Diệp, là do tôi bất cẩn, lúc đó tôi không nên để cho Diệp Tiểu Trân rời đi cùng với người phụ nữ đó…”
Bốp!
Vẫn còn chưa nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã thẳng tay giáng một cái tát lên trên mặt Diêu San.
“Nếu như Diệp Tiểu Trân có mệnh hệ gì, tôi sẽ bẻ gãy xương của cô!”
Đôi mắt chằng chịt tia máu của Diệp Vĩnh Khang trợn trừng lên, anh lao lên xe như một kẻ điên rồi lái đi với tốc độ nhanh nhất.
Diêu San ôm lấy một bên má lằn rõ năm vết ngón tay đỏ ửng, có lẽ là hổ thẹn, cũng có lẽ là kinh ngạc, cả người cô ấy không kiềm chế được mà run lên, nước mắt men theo khoé mắt rơi xuống lã chã.
Cô ấy thật sự không hề cố ý, hôm nay lúc người phụ nữ đó đến đón Diệp Tiểu Trân, Diêu San cũng đã hỏi Diệp Tiểu Trân có quen biết đối phương hay không.
Diệp Tiểu Trân cũng tự mình nói người đó là cô của mình, vậy nên Diêu San mới để cho người phụ nữ đó đón Diệp Tiểu Trân đi.
Diệp Vĩnh Khang lúc này gần như cũng đang ở trong trạng thái phát điên, vậy nên anh thậm chí còn quên mất hỏi thêm thông tin về người phụ nữ đón Diệp Tiểu Trân đi kia.
“Huyền Trúc, em mau đi xuống đợi anh trước cửa công ty, anh có chuyện muốn nói với em”.