Triệu Mỹ Quyên nhìn Hạ Huyền Trúc cười nói: “Công ty hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi cũng nóng ruột, vì vậy sau khi day dứt, chi bằng giả vờ nịnh nọt bọn họ, sau đó xâm nhập vào nội bộ của họ”.
“Chỉ có như vậy thì tôi mới có được lòng tin của họ và sau đó lợi dụng sự tín nhiệm của Lý Bồi Hồng và lẳng lặng luân chuyển vật liệu cho công ty chúng ta”.
“Mặc dù làm như vậy khá nguy hiểm nhưng vì công ty và sếp Hạ , Triệu Mỹ Quyên tôi quyết không từ bỏ, giờ thì tốt rồi, nguy cơ đã qua, tôi biết công ty Huyền Trúc của chúng ta là đỉnh nhất!”
Hạ Huyền Trúc bình tĩnh nhìn Triệu Mỹ Quyên.
CV trước đây của người này vô cùng tệ hại, trong vòng ba tháng mà bị tới hai công ty đuổi việc.
Hạ Huyền Trúc vốn không định tuyển cô ta nhưng cô ta chạy tới công ty khóc lóc sụt sùi cầu xin, hơn nữa còn nói bản thân ấm ức như thế nào.
Hạ Huyền Trúc cũng muốn cho cô ta cơ hội rồi giữ cô ta lại công ty.
“Cô đã biết công ty kiến trúc Huyền Trúc tuyệt vời như vậy thì cô cho rằng tôi và người trong công ty đều là kẻ ngốc sao?”
Hạ Huyền Trúc lạnh lùng lên tiếng: “Xin lỗi, sau này trên CV của cô lại có thêm một lần bị đuổi việc nữa rồi!”
Nói xong, cô quay người rời đi.
“Sếp Hạ, tôi sai rồi, xin cô cho tôi thêm một cơ hội. Tôi thật sự sai rồi, tôi không thể không có công việc này”.
Triệu Mỹ Quyên vội vàng đuổi theo và quỳ phụp xuống đất rồi lại bắt đầu cầu xin với vẻ sụt sùi: “Nhà tôi có mẹ già cần nuôi dưỡng, còn có hai đứa trẻ, tất cả đều dựa vào tôi. Giờ tôi không có công việc, bọn họ sẽ bị chết đói mất…”
“Bảo vệ, mau lôi người này ra!”
Hạ Huyền Trúc không muốn phí lời với loại người này, lúc cô ta cầu xin cô giữ lại cũng nói y hệt như vậy.
Dù Hạ Huyền Trúc biết rằng gia cảnh nhà Triệu Mỹ Quyên có phần khó khăn nhưng cô cũng không phải là Bồ Tát sống, cô còn phải có trách nhiệm với rất đông nhân viên của công ty nữa!
Nguy cơ một lần nữa được giải quyết.
Hạ Huyền Trúc dựa vào ghế thở phào, gánh nặng cuối cùng cũng được trút bỏ.
“Sếp Hạ, thế giới này thật kỳ diệu, không ngờ đám người cung cấp vật liệu như Lý Bồi Hùng lại đột nhiên trỗi dậy lương tâm, chỉ có điều cái cách xin lỗi của bọn họ cũng khoa trương quá! Ha ha”
Thư ký Ngô đứng bên cạnh vừa nói vừa cười.
Hạ Huyền Trúc chỉ khẽ cười lắc đầu: “Có lẽ đã có người ép họ phải trỗi dậy lương tâm đó thôi”.
Chuyện này không cần nghĩ cũng biết là do Diệp Vĩnh Khang làm.
Chỉ có điều Hạ Huyền Trúc không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại có bản lĩnh lớn như vậy.