Tại sao tư duy lại khác với con người trên trái đất như vậy?
Trong vòng một tháng tạo ra em bé á?
Anh ta muốn đổ vỏ đấy à?
Lâm Tĩnh vốn luôn nhanh mồm nhanh miệng thế mà trước tên ngốc này, cô ấy nhất thời không nói nên lời.
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cũng rất buồn cười, nhưng anh không quên nhiệm vụ hôm nay, cười với Triệu Đại Lực: "Người anh em, đây không phải là vấn đề lớn hay không lớn. Tĩnh Tĩnh bây giờ là bạn gái của tôi. Như đã nói, tục ngữ có câu ‘quân tử không tranh người yêu của bạn hữu’, anh thấy có đúng không?"
"Quân tử thì liên quan gì đến tôi, tôi không phải quân tử".
Triệu Đại Lực vung bàn tay to nói: "Tôi không quan tâm, Tĩnh Tĩnh nhất định phải là bạn gái của tôi, anh có cánh tay to như tôi không? Cơ bắp của anh có lớn như của tôi không? Nếu không có, thì lấy gì mà tranh giành với tôi?"
"Ây……".
Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy có chút bối rối, trong quan niệm của tên ngốc này, những thứ như tình yêu chắc cũng chỉ như động vật thôi, nhất định không thể tranh luận với anh ta theo cách của người bình thường.
"Người anh em, to với lớn không thể so sánh như thế được".
Diệp Vĩnh Khang không có lựa chọn nào khác, đành phải dùng lý thuyết của đối phương để nói chuyện.
"Thế phải so sánh như nào?"
Triệu Đại Lực liếc mắt.
Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một chút, nói: "Cùng tôi đi tới phòng tắm đi, tôi sẽ cho anh biết là so như nào".
"Sao tôi phải đi với anh, giờ tôi không muốn đi tiểu!"
"Anh không dám sao?"
"Sao lại không dám, đi, đi thì đi, sợ anh không được thôi!"
Nhìn thấy hai người đi về phía phòng tắm, vẻ mặt Lâm Tĩnh rất khó hiểu, cô ấy không biết Diệp Vĩnh Khang định làm gì.
Khoảng hai phút sau, Diệp Vĩnh Khang tươi cười bước ra khỏi phòng tắm, Triệu Đại Lực đỏ mặt cúi đầu, đi theo phía sau như một quả bóng xì hơi.
"Hai người làm gì vậy?"
Lâm Tĩnh tỏ vẻ khó hiểu khi nhìn thấy biểu hiện của Triệu Đại Lực.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn về phía Triệu Đại Lực cười nói: "Người anh em, lần này anh phục rồi chứ, không phải giờ nên chúc phúc cho tôi và Lâm Tĩnh rồi sao?"
Triệu Đại Lực cắn môi, hai tay khẽ nắm góc quần áo, nhịn một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Lâm Tĩnh nói: “Tĩnh Tĩnh, anh nhất định sẽ không từ bỏ em. Hãy cho anh một thời gian, anh nhất định sẽ rèn luyện cơ bắp ở đó!"
Nói xong, anh ta bắt đầu cúi đầu, cầm một cái bát lớn lên, cật lực và cơm vào miệng, ăn như quỷ chết đói đầu thai vậy.
Lâm Tĩnh bối rối thì thầm với Diệp Vĩnh Khang: "Anh làm gì với anh ta vậy? Sao đột nhiên anh ta…"