“Nhưng bây giờ chúng tôi đều có tuổi rồi, không thể liên lụy gia tộc được, trên dưới còn mấy nghìn miệng ăn đang chờ chúng tôi chăm bẵm”.
“Vì vậy bây giờ làm bất cứ việc gì cũng phải cân nhắc rất nhiều thứ, tên Diệp Vĩnh Khang đó e là không dễ đối phó chút nào”.
“Nếu bây giờ chúng tôi đấu với hắn, nhất định là sẽ tổn thất không ít. Hơn nữa nói không chừng sự việc này còn ảnh hưởng đến chuyện chúng tôi tới tham dự đại lễ sắc phong”.
“Nhưng mà nhà họ Hàn xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng tôi cũng không thể trơ mắt đứng nhìn được. Tôi thấy hay là như này, ông Hàn lấy ra đây chút thành ý, bày tỏ tấm lòng của mình. Đến lúc đó chúng tôi cũng sẽ có lời giải thích thỏa đáng với các anh em bên dưới”.
Trong mắt Hàn Xuân Lâm tràn đầy tuyệt vọng và không cam lòng, thở dài nói: “Hai ông không cần phải vòng vo nữa, cần gì cứ nói thẳng ra đi”.
“Tôi thích nhất là tính cách hào sảng này của ông Hàn đấy”.
Tiền Đại Giang cười cười, lấy một danh sách trong túi ra đặt lên bàn trà: “Chúng tôi cũng không cần nhiều đâu, có nhiêu đó thôi, chút thành ý là được rồi”.
Hàn Xuân Lâm cầm danh sách lên xem, đường gân trên trán lập tức hiện ra!
Thế này là gọi là chút ít? Hầu hết tất cả các ngành công nghiệp trong danh sách này đều là huyết mạch của nhà họ Hàn.
Bộp!
Hàn Xuân Lâm đập mạnh danh sách xuống bàn, tức giận nói: “Các ông đừng ức hϊếp người quá đáng, những sản nghiệp bên trên đều là nền tảng của nhà họ Hàn!”
“Các ông muốn lấy hết sao, không có cửa đâu!”
Rầm!
Lúc này Tiền Đại Giang cũng nhấc chân đạp đổ bàn trà xuống đất, thái độ quay ngoắt 360 độ.
Chỉ vào mặt Hàn Xuân Lâm, tức giận nói: “Hàn Xuân Lâm, mẹ kiếp ông không định nể mặt đúng không?”
Trong lúc nói chuyện, một đám người hung tợn mặc đồ đen đột nhiên xông từ bên ngoài vào, trên tay đều cầm theo dao thép sáng quắc!
“Tôi không tin các ông dám gϊếŧ chết tôi!”
Dù sao Hàn Xuân Lâm cũng là gia chủ nhà họ Hàn, không phải loại người vừa bị dọa đã sợ mất mật.
Hơn nữa ông ta dựa vào chuyện trong tay mình có thư mời tham gia đại lễ sắc phong, tin chắc rằng hai người này hôm nay không dám làm gì mình.
“Hàn Xuân Lâm, ông tự tin thái quá rồi đấy”.
Lúc này, La Thiết Hiên ở bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng: “Gϊếŧ ông đối với chúng tôi bây giờ chẳng khác gì dẫm chết một con kiến”.
“Thư mời trong tay ông cũng không phải là không có cách, một vụ tai nạn hoặc là tự sát, hoặc là tìm vài kẻ thế mạng đều có thể khiến cho ông chết không có đất chôn thân”.
“Hơn nữa ông đừng nói cái gì mà nền tảng của nhà họ Hàn, nền tảng của nhà họ Hàn là Hàn Sách Hổ và đội thị vệ, bây giờ trụ cột của nhà ông đã hoàn toàn sụp đổ rồi”.
“Về những sản nghiệp trong danh sách, bây giờ ông có thể lựa chọn từ chối. Nhưng ông nên hiểu rõ, không còn Hàn Sách Hổ và đội thị vệ, nhà họ Hàn ông chính là một miếng bánh thơm phức”.
“Hơn nữa muốn nuốt miếng bánh này cũng chẳng có nguy hiểm gì, cho dù là những thế lực nhỏ hạng ba cũng có thể làm được”.
“Nói chung là có một sự thật như này, sản nghiệp nhà họ Hàn của ông không giữ nổi đâu. Cho dù không có chúng tôi thì cũng sẽ có những người khác tìm tới cửa”.
“Nhưng nếu như ông hợp tác một chút, chúng tôi còn có thể giữ lại cho ông chút ít, ít nhất đảm bảo nửa đời sau ông sẽ không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc”.
“Quan hệ lợi hại đã giải thích rõ cho ông rồi đấy, những thứ còn lại thì mời gia chủ nhà họ Hàn tự mình cân nhắc đi”.
Từng lời của La Thiết Hiên như mảnh dao cứa vào tim của Hàn Xuân Lâm, trong phút chốc ông ta như già đi mấy chục tuổi, ánh mắt hiện lên vẻ tê dại và tuyệt vọng.
Mặc dù những lời nói vừa rồi rất đáng hận, nhưng đó là sự thật, nếu như không có Hàn Sách Hổ, nhà họ Hàn là cái thá gì chứ?
Cuối cùng, Hàn Xuân Lâm vẫn phải run rẩy ký tên vào giấy chuyển nhượng, chia đôi tài sản.
Sau đó cả người gục xuống sofa với vẻ tuyệt vọng.
“Ha ha ha ha, ông Hàn đúng là người hào sảng. Đừng lo, chúng tôi nhất định nói được làm được, nửa đời sau ông có thể yên tâm hưởng phúc rồi. Đây là chuyện tốt lắm đấy, ha ha, được rồi, vậy chúng tôi không làm phiền nữa, gia chủ Hàn nghỉ ngơi sớm đi nhé, ha ha!”
Cả hai cười nghiêng ngả khi nhận được tờ đơn chuyển nhượng cổ phần.