Cậu ta vừa dứt lời những người khác trong hang núi vội vã chạy về phía thi thể của lão ăn mày mù như ong vỡ tổ, sợ rằng “mật trăn” đó sẽ bị người ta cướp mất.
Cùng lúc đó Mao Tiểu Huy kéo Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến nhanh chân chạy ra khỏi hang núi.
Ba người vừa chạy đến cửa hang bỗng nghe một tiếng nổ lớn từ phía sau.
“Ha ha ha, xong, giờ chẳng còn ai giành với chúng ta nữa”.
Mao Tiểu Huy bật cười thành tiếng, sau đó lấy một quả lựu đạn màu đen ra tự hào nói với Diệp Vĩnh Khang: “Anh thần tượng này, cách này của tôi được đấy chứ?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm Mao Tiểu Huy mấy giây, sau đó khẽ gật đầu.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đã không còn nghi ngờ chuyện Mao Tiểu Huy sống sót trong ba lần suýt chết đó nữa rồi.
Tên nhóc này không chỉ tùy tiện mà đầu óc cũng rất thông minh, phản ứng cực nhanh, hơn nữa còn rất đa mưu túc trí.
Quan trọng hơn là mặc dù tên này hơi tùy tiện nhưng thật ra cũng là người trọng tình nghĩa. Dù tên này bị những chuyện xảy ra trước đó làm cho sợ hãi đến mức này cũng không quên quan tâm đến Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến.
“Anh thần tượng, tôi có một đề nghị”.
Mao Tiểu Huy nhìn xung quanh rồi nói: “Chúng ta cũng không biết rõ được sức mạnh của con trăn đó, tóm lại chắc chắn sẽ rất khó đối phó”.
“Thế nên chúng ta không thể liều mạng với nó mà phải dùng trí não”.
Mao Tiểu Huy vừa nói vừa liên tục lấy rất nhiều bom hoặc lựu đạn có kích cỡ và hình dạng khác nhau ra giống như ảo thuật vậy, sau đó để mấy thứ gần giống nhau này ra khu đất trống hẹp.
“Anh thần tượng, lát nữa chúng ta nghĩ cách dụ con trăn đó đến đây, mấy quả bom này đủ khiến nó ăn đủ rồi”.
“Dù không nổ chết thì ít nhất cũng bị thương nặng, đến lúc đó ba người chúng ta cùng lao đến lấy mật trăn”.
Sở Phi Yến nhìn Mao Tiểu Huy bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Tiểu Huy đỉnh thật đấy, cứ làm theo những gì cậu nói đi”.
Nhưng sắc mặt Diệp Vĩnh Khang lại có vẻ không tốt lắm.
“Anh thần tượng, kế sách này của tôi không ổn sao?”
Mao Tiểu Huy nhìn vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang bước đến hỏi.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu nhưng không giải thích quá nhiều.
Vì anh biết hiện giờ kẻ địch lớn nhất họ phải đối mặt không phải là trăn mào gà mà là cao thủ bí ẩn đã gϊếŧ lão ăn mày mù đó.
Chỉ dùng một cây cỏ dại đã có thể đâm xuyên qua tim một người, ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng không thể tạo ra sức mạnh khủng khϊếp này.