“Về phần Diệp Vĩnh Khang, thực ra tôi cũng khá cảm kích hắn đấy, nếu như không phải nhờ có hắn, hôm nay tôi cũng không thể ngồi lên vị trí này được”.
“Vì vậy tôi phải cảm ơn hắn, khiến hắn trở thành bước đệm đầu tiên trên con đường phát triển của nhà họ Đào chúng ta cũng coi như là một vinh dự của hắn rồi, ha ha ha ha!”
Đào Thiên Hổ phá lên cười, như thể đã nhìn thấy tương lai, nhà họ Đào đang đứng trên đỉnh cao của danh vọng.
Diệp Vĩnh Khang đối với hắn chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi, hắn muốn dùng quân cờ này để đường đường chính chính tiến vào Giang Bắc, sau đó nuốt hết tất cả!
Kít!
Đúng lúc này, chiếc xe dẫn đầu đang đi đột nhiên dừng lại, chiếc Bentley đi sau vội vàng đạp phanh gấp.
“Gia chủ, phía trước có chuyện gì đó!”
Một âm thanh phát ra từ bộ đàm.
Qua cửa kính ô tô, Đào Thiên Hổ nhìn thấy một chiếc POLO nhỏ màu trắng ở trước mặt mình khoảng năm mươi mét, một thanh niên tướng mạo bình thường đang dựa vào đầu xe, tay cầm điếu thuốc, hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm về phía này.
“Chuyện có chút vậy mà cũng phải làm phiền tao, mau đuổi hắn cút đi!”
Đào Thiên Hổ hét vào bộ đàm.
“Thưa gia chủ, chúng tôi đã bảo hắn đi rồi, nhưng người này như không nghe thấy vậy, đứng chắn ở đó không chịu đi, hình như muốn đòi chút tiền”.
Tài xế xe dẫn đầu nói vào bộ đàm.
“Một đám vô dụng!”
Đào Thiên Hổ tức giận nói: “Lao thẳng lên, tông cả người cả xe luôn!”
Sau khi nhận được chỉ thị, tài xế xe dẫn đầu nhấn ga, sau đó cả chiếc xe lao thẳng về phía người đàn ông phía trước như một con mãnh thú!
“Mẹ, đúng là thứ thiểu năng, lại dám vòi tiền nhà họ Đào tao, loại người này muốn đâm đầu vào chỗ chết thì không phải ngăn làm gì!”
Đào Thiên Hổ chửi rủa, sau đó tràn đầy hứng thú chờ xem kịch hay.
Chiếc xe đầu tiên chịu trách nhiệm mở đường là một chiếc Hummer đã được cải tạo, được gắn thêm giáp nặng trên thân và động cơ đã được tăng cường. Khi chiếc xe này lao hết tốc lực, nó có thể so sánh với một chiếc xe tăng bọc thép.
Cho dù phía trước là một bức tường bê tông kiên cố thì cũng có thể đâm thủng, huống chi là người bằng xương bằng thịt và một chiếc POLO nhỏ bé cũ kỹ, nhất định sẽ bị tông thành vô số mảnh vụn!
Còn người đó không biết có phải đang bị dọa ngốc rồi không, nhìn thấy chiếc ô tô đang điên cuồng lao về phía mình nhưng lại không có chút phản ứng gì, trên khuôn mặt lại còn lộ ra vẻ thoải mái.
“Loại thiểu năng trí tuệ như vậy đúng là lãng phí lương thực mà!’
Đào Thiên Hổ thích thú lẩm bẩm một câu.