"Sau này đừng làm việc quá sức, kiếm ít tiền thôi cũng được, cơm ăn ngày ba bữa, ngủ phải đủ giấc và đều đặn, còn nữa phải nhớ uống nhiều nước, đừng để kiệt sức...”
Có lẽ vì cảm thấy áy náy với Hạ Huyền Trúc bao năm qua nên mắt Trương Hoa Phương đỏ hoe, thủ thỉ một tràng dài, cuối cùng hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.
Dứt lời, Trương Hoa Phương lại quay đầu về phía Diệp Vĩnh Khang: “Vĩnh Khang, tôi cũng có vài lời muốn nói với cậu...”
"Mẹ yên tâm, con biết cả mà”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười ngắt lời: “Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Chắc chắn sẽ ăn cơm ngày ba bữa, ngủ đủ giấc và đều đặn, con cũng sẽ uống nhiều nước, con đảm bảo với mẹ sẽ chăm sóc sức khỏe thật tốt, mẹ yên tâm nhé!"
Trương Hoa Phương đột nhiên trợn mắt nói: “Tôi yên tâm cái con khỉ, tôi chỉ muốn nói rằng sau này ở nhà, cậu chịu cực chịu khổ một chút, không có việc gì làm thì chịu khó làm việc nhà và trông con”.
"Cậu là đàn ông phải biết gánh vác trách nhiệm, dành nhiều thời gian chú trọng đến sự nghiệp, mệt một chút cũng chẳng sao, đừng lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến việc hưởng thụ".
"Làm việc nhất định phải cố gắng chăm chỉ, đừng sợ tăng ca thức đêm, người ta có câu: Chịu cực khổ mới gặt hái được thành công, cậu nhớ chưa hả?”
Diệp Vĩnh Khang chán nản, cười gượng nói: "Mẹ, con nhớ rồi, nhưng con muốn hỏi mẹ một câu, mẹ có biết thế nào gọi là tiêu chuẩn kép không ạ?”
"Tiêu chuẩn kép gì cơ?"
Trương Hoa Phương ngờ vực hỏi.
"Hi hi, không có gì ạ, con chỉ nói bâng quơ vậy thôi”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cười, sau đó mới dẫn theo Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân rời đi.
Trương Hoa Phương đứng tại chỗ dõi theo một lúc lâu, mãi đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt mới thở dài, dáng vẻ lưu luyến cầm thẻ ngân hàng ba trăm triệu tệ đi thẳng vào trung tâm thương mại.