Rất nhanh, các loại tin tức về yêu tộc nhanh chóng lan truyền trong tu chân giới.
Minh Nguyệt Dạ được hình dung là nữ nhân mạnh nhất từ trước tới nay của yêu tộc, các hành vi của nàng khiến nàng nhận được vô số khen ngợi, nàng được coi là hi vọng phục hưng của yêu tộc.
Cuộc chiến quyền lực ở yêu tộc lập tức trở thành vấn đề trà dư tửu hậu của mọi người ở tu chân giới. Nhưng đối với đại phái như Côn Luân thì vấn đề không chỉ có vậy.
Côn Luân từ sớm đã có được tình báo liên quan.
Nhưng tin tức bọn họ có được không thể tỉ mỉ như thế. Từ đầu bọn họ chỉ cho rằng đây là tranh đấu quyền lợi bình thường nhưng sau khi nhận được các tin tức khác đầy đủ hơn thì bọn họ nhanh chóng đề cao cảnh giác đối với Minh Nguyệt Dạ.
Nếu như Minh Nguyệt Dạ có thể thành công…
Yêu tộc sẽ trở nên cường đại hơn, sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn đối với Côn Luân!
Sau khi Côn Luân ý thức được điều này thì bọn họ đứng ngồi không yên. Thân là thiên hạ bá chủ, Côn Luân từ trước tới nay luôn nhìn thiên hạ như là địa bàn tương lai của họ. Minh Nguyệt Dạ thống trị yêu tộc là không phù hợp với lợi ích của Côn Luân.
Những gì mà Minh Nguyệt Dạ thể hiện ra làm Côn Luân tin rằng, một khi yêu tộc thật sự do nàng lãnh đạo thì sẽ nhanh chóng lột xác trở thành cường hào. Trong mắt Côn Luân, yêu tộc bây giờ chỉ là một ngụy cường hào, khả năng uy hiếp của nó thậm chí còn không bằng Mạc Vân Hải. Có thể nhận ra điều này qua các chiến bộ đóng ở biên cảnh. Các chiến bộ đóng ở biên cảnh của yêu tộc không có chiến bộ nào là tinh nhuệ.
Nhưng nguồn gốc của yêu tộc thực sự quá mạnh mẽ, nó luôn duy trì hình thức trưởng lão hội thống trị, cơ hồ không có nội chiến, tích lũy ngàn năm qua đã vô cùng kinh người. Bây giờ không mạnh chỉ do cao tầng không có chí tiến thủ. Một khi loại nhân vật cường lực như Minh Nguyệt Dạ lên nắm quyền vậy năng lượng nó có thể bộc phát ra sẽ vô cùng đáng sợ.
Lúc đó Côn Luân sẽ phải đối mặt với uy hiếp tăng lên rất nhiều.
Không thể cứ ngồi nhìn loại tình huống như này phát sinh được!
Mặc dù cao tầng Côn Luân cho rằng mấy tin tức này tới quá đột ngột, chắc chắn đã có người âm thầm thúc đẩy nhưng cho dù biết rõ có người giở trò quỷ Côn Luân cũng không thể không làm gì. Trong tất cả các thế lực, giống Côn Luân nhiều nhất chính là yêu tộc.
Đây là một dương mưu!
Nhưng Côn Luân không thể không làm gì.
Một đội tinh nhuệ bắt đầu thâm nhập vào yêu tộc. Hơn nữa, một sự đoàn bí mật đã âm thầm liên lạc với đại trưởng lão.
Côn Luân quyết định trợ giúp cho đại trưởng lão.
Yêu tộc rung chuyển hơn nữa, bên trong thì tổn hại chính là thứ Côn Luân muốn trông thấy nhất.
-------------------------------
Tả Mạc đem vấn đề này ném qua một bên, với hắn mà nói, thế cục thiên hạ gì gì đó cứ để cho bá chủ như Côn Luân suy nghĩ đi, hắn còn việc cần làm hơn đó là ứng phó với thế tiến công của Thiên Hoàn.
Bọn họ cải trang, kiêm trình ngày đêm rốt cuộc cũng chạy tới Tây Huyền.
Tả Mạc trên đường đã truyền tin cho Chung Đức. Tận mắt nhìn thấy Chung Đức, Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm, bọn họ tới trước thì đối phương sẽ không còn cơ hội nữa.
Trừ phi Thiên Hoàn xuất động tất cả các cao thủ đỉnh giai, nếu không thì không có khả năng ám sát thành công Chung Đức khi có bọn họ ở bên.
Chung Đức nhìn thấy Tả Mạc thì giật mình, vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh: “Ta đoán các ngươi chắc cũng tới rồi.”
Tả Mạc cả kinh nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại bình thường: “Không biết Chung tiên sinh vì sao lại cự tuyệt Thiên Hoàn?”
Chung Đức không trả lời, bỗng trầm giọng nói: “Ngoại trừ Thi Bội, những người khác đi ra ngoài.”
Các thủ hạ khác trong quân trướng không ai dám lên tiếng, từng người với vẻ mặt trầm mặc xoay người rời đi, chỉ có một vị thanh niên đứng bên cạnh Chung Đức là không di chuyển. Tả Mạc biết rõ người này chính là Thi Bội mà Chung Đức vừa nói, chắc là nhân vật số hai của Uyên Lao chiến bộ.
Tả Mạc không khỏi quan sát Thi Bội một cách cẩn thận.
Thi Bội tuổi còn trẻ, khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, thân hình cao lớn, mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, vết thương đan xen khắp gương mặt, mơ hồ có thể nhìn ra lúc trước hắn cũng có chút anh tuấn. Hắn đứng bên cạnh Chung Đức, mặt không chút biểu cảm, giống như một pho tượng đá, bất động từ đầu đến cuối.
Thấy những người khác đã rời đi, Chung Đức mới chậm rãi mở miệng nhưng hắn vừa mở miệng lập tức khiến Tả Mạc giật nảy mình.
“Bệnh của Tây Huyền đã rất nguy kịch.” Chung Đức nói như thể đó không phải việc liên quan tới mình, vẻ mặt không có chút xao động: “Dù có thêm mười năm nữa thì cũng không thể cứu được Tây Huyền.”
Tả Mạc không ngờ tới Chung Đức lại không xem trọng Tây Huyền như vậy, hắn không hiểu nói: “Tây Huyền đúng là gặp rất nhiều vấn đề nhưng chỉ cần có thời gian thì chưa chắc đã không có cơ hội.”
“Không có cơ hội.” Chung Đức lắc đầu: “Tây Huyền đã thối đến rễ, hư hoại trong vài chục năm không thể cứu được rồi. Bồi dưỡng lớp trẻ đã bị bỏ bê quá lâu, ta tìm khắp Tây Huyền nhưng lại không thấy ai dùng được! Chênh lệch vài chục năm không dễ để lấy lại được. Nếu là vào thời kì bình thường, không có họa ngoại xâm, mười năm hai mươi năm có lẽ vẫn còn hi vọng.”
“Thiên Hoàn không phải đã đưa ra lời hứa mười năm sao?” Tả Mạc hiếu kì hỏi, cái nhìn của Chung Đức kì thực cũng không quá khác biệt so với Tả Mạc. Bồi dưỡng đệ tử trẻ không phải một năm hai năm là xong, không có mười năm hai mươi năm thì không thể nào thấy được hiệu quả. Tình trạng thiếu thốn nhân tài của Tây Huyền bây giờ là do vài thập niên trước nó không chú trọng tới việc bồi dưỡng đào tạo đệ tử trẻ.
Khuôn mặt tràn ngập vết thương của Chung Đức hiện lên nụ cười nhạt, vô cùng đáng sợ: “Thiên Hoàn sao có thể làm Tây Huyền cường đại trở lại được? Trong mắt bọn họ, Tây Huyền chỉ là một quả pháo hôi lớn mà thôi. Bọn họ sẽ nghĩ hết cách khiến Tây Huyền xung phong, không ngừng tiêu hao lực lượng của Côn Luân, bọn họ ở sau chính là ngư ông đắc lợi. Thiên Hoàn bây giờ so với Tây Huyền thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, một khi các ngươi bị giết chết thì Thiên Hoàn sẽ càng trở nên cường đại. Bị Thiên Hoàn khống chế, Tây Huyền không có cơ hội phản kháng.”
Tả Mạc chưa bị thuyết phục, bởi vì bây giờ Tây Huyền cũng không có cơ hội, ngược lại, kết minh với Thiên Hoàn thì Tây Huyền sẽ có được nhiều lợi ích hơn, hắn không tin Chung Đức không nhìn ra điều đó.
Thế nhưng Chung Đức nói nhiều như vậy là vì cái gì?
Dường như Chung Đức cũng biết những lời vừa rồi không thể đả động được Tả Mạc, hai mắt hắn nửa khép nửa mở thản nhiên nói: “Ta dự định giao Tây Huyền cho Cốc Lương Đao.”
Tả Mạc cả kinh, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ!
Hóa ra là thế!
Toàn bộ nghi hoặc đến lúc này mới trở nên sáng sủa hơn. Biết từ trước Chung Đức chỉ còn sống được ba năm nữa, mấy người Tả Mạc đã suy đoán vô số lần Chung Đức sẽ chọn ai làm người nối nghiệp.
Rất có khả năng đó là chưởng môn hiện tại của Tây Huyền. Chưởng môn Tây Huyền bây giờ không những là chính thống trên danh nghĩa, hắn còn tự mình mời Chung Đức xuất sơn, một khi Chung Đức qua đời nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn không thể nghi ngờ chính là kẻ nắm đại quyền trong tay.
Tả Mạc không phải không nghĩ tới việc Chung Đức sẽ tìm tới Cốc Lương Đao, thậm chí hắn còn xúc tiến tiếp xúc giữa song phương nhưng thái độ của Cốc Lương Đao đã thể hiện ra sự hết hi vọng với Tây Huyền.
Không ngờ với tình huống như vậy mà Chung Đức vẫn dự định đem Tây Huyền giao cho Cốc Lương Đao!
Chung Đức đã cảm thấy thất vọng với chưởng môn Tây Huyền sao?
Cốc Lương Đao quyết định tiếp nhận Tây Huyền, trở ngại đầu tiên chính là thế lực truyền thống mà đứng đầu là chưởng môn Tây Huyền. Chung Đức vừa mới xuất sơn một thời gian, đã từng tiến hành đại thanh trừ đối với Tây Huyền, lúc đó máu chảy thành sông. Bị thanh trừ thế lực truyền thống của Tây Huyền bị tổn thất nặng, không thể không cúi đầu. Bọn họ vốn muốn tận hiến với Chung Đức nhưng Chung Đức lại không đáp lại bọn họ, bọn họ liền hướng về chưởng môn Tây Huyền.
Chưởng môn Tây Huyền đứng ra mới có thể cứu được một mạng của bọn họ.
Không nghĩ tới, Chung Đức ở đây đã mài sẵn dao. Tả Mạc hiểu rằng một khi Chung Đức quyết định giao Tây Huyền cho Cốc Lương Đao thì sẽ nhanh chóng giải quyết tất cả những chướng ngại mà Cốc Lương Đao sẽ gặp phải.
Lần này Chung Đức chỉ sợ ngay cả chưởng môn Tây Huyền cũng sẽ quét sạch.
“Cốc đại ca đáp ứng rồi sao?” Tả Mạc kiềm chế khiếp sợ trong lòng hỏi lại. Trong mắt hắn, Cốc đại ca là kẻ rất có chủ kiến, tuyệt đối không phải loại người dễ thuyết phục.
“Không.” Mặt Chung Đức vẫn không có chút biểu cảm: “Nhưng hắn sẽ đáp ứng.”
Tả Mạc có chút không tin, nhưng nhìn bộ dáng Chung Đức dường như có biện pháp chắc chắn để Cốc Lương Đao đáp ứng hắn.
Chung Đức vì sao lại lựa chọn Cốc Lương Đao, Tả Mạc không hiểu lắm chỉ có thể suy đoán mơ hồ. Trước mắt hắn cần phải suy nghĩ nếu như Tây Huyền do Cốc Lương Đao nắm quyền thì sẽ phát sinh biến hóa như nào.
“Mở giới đồ ra.” Chung Đức bỗng nói với Thi Bội.
Mặt Thi Bội không chút biểu cảm mở giới đồ của Tây Huyền ra, trên giới dồ, một đường màu đỏ chia Tây Huyền thành hai nửa.
“Ta dự định đem khối địa bàn này tặng cho các ngươi.” Chung Đức nói ra một câu đầy kinh người.
Tả Mạc hoàn toàn khiếp sợ, không biết phải nói gì, chẳng lẽ con hàng này bị cửa kẹp vào đầu à? Khối địa bàn này rộng bằng một phần Tây Huyền, trong đó không thiếu những trọng giới rất nổi tiếng.
Sau khi trải qua chấn động ban đầu, Tả Mạc bắt đầu nghĩ cẩn thận lại, Chung Đức mặc dù điên cuồng nhưng là một người có mục đích rất rõ ràng, những lời hắn nói nhìn qua thì có vẻ điên cuồng nhưng bên trong tất có ý đồ của hắn.
Vứt bỏ những ý nghĩ linh tinh trong đầu, Tả Mạc đã nhìn ra được một số thứ.
Khối địa bàn này mặc dù không nhỏ nhưng lại nằm giáp giới với Thiên Hoàn. Một khi Tả Mạc tiếp nhận những giới này thì Tây Huyền sẽ không phải chịu uy hiếp từ Thiên Hoàn, mà điều duy nhất bọn họ cần phải lo lắng chính là giáp giới với Côn Luân. Sau khi kiểm tra cẩn thận, Tả Mạc không thể không cảm khái sự lợi hại của Chung Đức. Chỗ giao giới với Côn Luân có một trong giới được thiên nhiên hỗ trợ, chỉ cần một chiến bộ tinh nhuệ trấn giữ giới này là có thể ngăn cản được bước tiến của Côn Luân.
Tây Huyền sau khi cắt thịt, vứt bỏ được một mớ quần áo thì những nơi cần phòng thủ đã thu nhỏ lại. Tài nguyên có thể tập trung, nếu như Cốc Lương Đao thật sự tiếp nhận thì Tả Mạc tin chắc rằng Côn Luân không thể phá được phòng thủ của Cốc Lương Đao.
Kể từ đó, phòng tuyến tràn ngập lỗ thủng của Tây Huyền sẽ lập tức trở nên chặt chẽ, áp lực cũng giảm mạnh.
Sự quyết đoán của Chung Đức đúng là rất đáng sợ!
Đứng ở trước giới đồ, Tả Mạc rơi vào trầm tư, không chút động đậy.
Chung Đức khép con ngươi làm người ta chú ý, không nói một lời.
Không thể không thừa nhận, Chung Đức đã quăng ra một miếng mồi thật sự quá mê người! Phải biết rằng bây giờ lãnh thổ của Mạc Vân Hải mới là một trăm mười ba giới, Chung Đức vẽ ra khối địa bàn này đã lớn hơn tất cả lãnh thổ của Mạc Vân Hải rồi!
Nếu như có thể có được khối địa bàn này thì vấn đề tài liệu mà Mạc Vân Hải đang phải đối mặt sẽ được giải quyết hoàn toàn. Bên trong khối địa bàn rộng lớn này có khoáng sản phong phú, chỉ cần khai phá thỏa đáng thì thực lực của Mạc Vân Hải sẽ lại tăng mạnh.
Lãnh địa nhỏ đã trở thành bình cảnh hạn chế Mạc Vân Hải tiến thêm bước nữa.
Sáu bảy năm qua, Mạc Vân Hải đã âm thầm bồi dưỡng được quản lý trung tầng để ứng phó với chiến lược mở rộng sau này, do đó bố trí nhân viên quản lý không thành vấn đề. Mạc Vân Hải có năng lực trong thời gian ngắn tiếp nhận những giới này.
Nhưng sau khi nuốt khối thịt mỡ này thì cũng phải lo lắng tới vấn đề tiếp sau. Một khi tiếp nhận khu vực này, biên cảnh kéo dài sẽ khiến áp lực của Mạc Vân Hải tăng lên gấp bội. Nên biết rằng, hiện giờ Mạc Vân Hải chính là một con nhím không có bất cứ sơ hở nào, bất cứ kể nào đánh tới đều sẽ phải sứt đầu mẻ trán.
Để làm được điều này Mạc Vân Hải chỉ cần duy trì mấy chiến bộ tinh nhuệ mà không cần bố trí chiến bộ bình thường với quy mô lớn.
Nếu kéo dài biên cảnh, hơn nữa còn giáp giới với Thiên Hoàn, vậy có nghĩa bọn họ cần phải bố trí rất nhiều chiến bộ để bất cứ lúc nào cũng có thể chống lại uy hiếp từ Thiên Hoàn!
Thần sắc Tả Mạc biến ảo bất định.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK