Phong điện.
Nguyễn Hữu Tiên nhìn trận chiến mà không nói một lời.
Long Nham lấy một địch ba mà vẫn chiếm thế thượng phong nhưng vẻ mặt Nguyễn Hữu Tiên lại không có chút vui mừng nào.
Mắt hắn đang nhìn vào ba người đang khổ sở chống đỡ.
Mạc Vân Hải!
Ba người này là người của Mạc Vân Hải!
Nguyễn Hữu Tiên chỉ thoáng nhìn qua là đã nhận ra thân phận của ba người, hơn nữa còn nhận ra bọn họ là tinh nhuệ của Mạc Vân Hải. Mạc Vân Hải là đại địch của Thiên Hoàn, Nguyễn Hữu Tiên muốn thăm dò một chút để xem rốt cuộc thực lực của Mạc Vân Hải thế nào nên để Long Nham ra tay.
Rất nhanh Long Nham đã chiếm được thế thượng phong, điều này không nằm ngoài dự đoán của Nguyễn Hữu Tiên nhưng chiến đấu tiếp theo đó lại khiến Nguyễn Hữu Tiên cảm thấy buồn bực.
Mặc dù ba người của Mạc Vân Hải rơi vào thế hạ phong nhưng vô cùng ngoan cường, đến bây giờ còn chưa bị thua. Chiến trận do ba người tạo ra cực kì thành thạo, phối hợp cũng ăn ý, dù cho rơi vào thế hạ phong nhưng vẫn rất cứng cỏi. Long Nham cũng chưa xuất toàn lực nhưng thực lực ba người này vẫn làm Nguyễn Hữu Tiên có chút ngạc nhiên.
Nếu là tất cả tinh nhuệ của Mạc Vân Hải đều có trình độ như này thì thật là đáng sợ!
Những thứ Nguyễn Hữu Tiên nhìn ra không ít. Thực lực ba người này bình thương, tu luyện thần lực cũng chưa lâu, thiên phú cũng bình thường, trên người có mặc thần trang của Mạc Vân Hải, bất luận nhìn từ góc độ nào cũng không có điểm đặc thù. Nhưng mà ba người này lại có thể đem chiến trận, thần trang và thực lực bản thân đồng thời phát huy tới cực hạn.
Đây mới là điều làm Nguyễn Hữu Huân cảm thấy khiếp sợ.
Đối với các thế lực mà nói thì thực lực cá nhân không quá đáng sợ. Bây giờ không còn xuất hiện những nhân vật nghịch thiên có thể diệt một phái nữa, cao thủ đỉnh giai có chiến lực như nào, ảnh hưởng tới chiến tranh như nào, không ai nắm rõ cả. Từ sau khi tiến vào thời đại thần lực, cho tới nay vẫn còn chưa diễn ra trận chiến nào có cao thủ thần lực đỉnh giai tham gia.
Có rất nhiều nhân tố quyết định tới chiến tranh, bất luận là chiến tướng, trình độ của chiến bộ hay trang bị, tình hình, vân vân.
Nhưng ba người trước mặt lại thể hiện được toàn bộ những điều đó, đấy mới là điểm then chốt.
Mạc Vân Hải có cao nhân!
Thực lực bản thân Mạc Vân Hải đã không kém, Mạc Vân hệ liệt thần trang là một trong những thần trang mạnh nhất. So với Côn Luân Thiên Hoàn, nhược điểm duy nhất của họ chính là ở chiến bộ, trình độ chiến sĩ của bọn họ so với Côn Luân Thiên Hoàn thì còn một khoảng chênh lệch nhất định. Loại chênh lệch này là do cả ngàn năm tích lũy, không phải một sớm một chiều là có thể bù đắp được.
Trước đó Nguyễn Hữu Tiên luôn tin chắc rằng chiến lực của Mạc Vân Hải tuyệt đối không thể nào so sánh với Thiên Hoàn. Mặc dù Mạc Vân Hải có Công Tôn Sai, có Biệt Hàn nhưng trình độ tổng thể thì Thiên Hoàn phải cao hơn Mạc Vân Hải mấy bậc, nhưng bây giờ hắn không còn nghĩ như vậy nữa.
Ba người này chắc chắn không phải là duy nhất.
Mạc Vân Hải hắn là đã nhận ra thiếu sót của bọn họ, do đó bọn họ đã tìm ra một con đường hoàn toàn mới. Lợi dụng chiến trận, lợi dụng thần trang, cố gắng khai quật tất cả các tiềm năng của chiến bộ.
Mấy thứ này đều vô hình, không thể nhìn thấy nhưng nó lại có thể làm tăng thực lực chỉnh thể của chiến bộ!
Nguyễn Hữu Tiên ghi tạc trong lòng, sau khi trở về nhất định phải bẩm báo với chưởng môn về vấn đề này. Thần trang của Thiên Hoàn không hề thua kém đối phương, tố chất của chiến bộ cũng hơn nhưng lại không thể phát huy được toàn bộ những ưu thế này.
Nếu như song phương gặp nhau, Nguyễn Hữu Tiên cũng không dám khẳng định, chiến bộ phe mình có theẻ chiếm được bao nhiêu ưu thế.
“Kết thúc đi, loại tiểu tốt như này không nên lãng phí quá nhiều thời gian.” Nguyễn Hữu Tiên đã hiểu rõ ảo diệu bên trong liền không muốn lãng phí thời gian nữa.
Long Nham nghe thấy thế liền tăng tốc độ tấn công, ba người kia lập tức rơi vào hiểm cảnh, sắp mất mạng tới nơi.
Bỗng một giọng nói ôn hòa vang lên: “Cứ vậy buông xuôi chẳng phải là rất đáng tiếc sao!”
Tinh thần ba người đột nhiên rung lên, lại cố gắng chống lại công kích của Long Nham.
Chỉ thấy trong tiếng gió thét gào, một bóng người gày gò chậm rãi đi ra. Nhìn qua thì thấy hắn đi rất chậm nhưng kì thực là vô cùng nhanh, tiếng nói dường như còn ở phía xa nhưng người thì đã hiện ra trước mặt bọn họ.
“Đúng vậy, Mạc Vân Hải chúng ta từ khi nào lại tùy ý để người khác khi dễ như vậy?”
Giọng nói đầy lười nhác mang theo sự mị hoặc làm người ta hồn xiêu phách lạc, một nữ tử giống như một đóa hoa hồng từ từ bước tới. Gió mạnh rít gào cũng không thể khiến quần áo của nàng có chút lay động.
Tông Như! Tằng Liên Nhi!
Con ngươi Nguyễn Hữu Tiên co rút lại, Long Nham cũng tự động rời khỏi chiến trường, lui về bên cạnh Nguyễn Hữu Tiên.
Cao thủ của Mạc Vân Hải luôn là đối tượng được các đại môn phái quan tâm nhiều nhất. Tằng Liên Nhi thì không cần nói, nữ nhân này tu luyện nguyệt lượng thần lực, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tả Mạc, trong khi mọi người vẫn còn đang tìm hiểu thần lực thì thần lực của nàng đã có chút thành tựu rồi, thực lực bây giờ đạt tới mức nào thì không ai biết.
Trước đây không ai biết tới thanh danh của Tông Như nhưng khi Tông Như xuất tử quan, trời sinh dị tượng làm rung động Mạc Vân Hải. Tin tức này lập tức được các trinh sát truyền về, khi các thế lực lớn bỏ công sức ra sưu tầm thì tình báo về Tông Như càng thêm hoàn thiện, mọi người càng cảm thấy kì lạ hơn.
Tông Như xuất thân bình thường, nửa đường nhập môn, đi theo Tả Mạc từ rất sớm, cực kì trung thành với Tả Mạc, vì để trợ giúp được Tả Mạc nên đã phát hạ khí phật tử nguyện, do đó tu thành nguyện lực. Sau này còn bế tử quan, không ngờ lại có thể thành công xuất quan! Bởi vậy mà trở thành một trong các cao thủ thần lực đỉnh giai dưới trướng Tả Mạc.
Vừa nhìn thấy Tông Như, Nguyễn Hữu Tiên liền biết rõ lời đồn không hề khuếch đại. Thiện tu do tu luyện pháp môn khác nhau bởi vậy dấu hiệu đại thành cũng không giống nhau. Nhưng Tông Như với thân hình khô gầy lại có con mắt trong suốt xuyên thẳng vào lòng người làm Nguyễn Hữu Tiên càng thêm kinh hãi.
Thiền môn mặc dù đối với luyện thể vô cùng coi trọng nhưng còn có một loại gọi là tâm thiền, pháp môn này nhìn bên ngoài giống như một túi da nhưng lại siêu thoát thế tục.
Chỉ sợ Tông Như đã đạt tới cảnh giới này.
“Đại nhân từng nói có khả năng gặp được cao thủ Thiên Hoàn ở đây, không ngờ gặp thật.” Tằng Liên Nhi yếu ớt nói.
Nguyễn Hữu Tiên khẽ rùng mình, đối phương đã nhận ra bọn họ rồi? Hắn cười lớn nói: “Thiên Hoàn? Tằng tiểu thư không lẽ nhầm chúng ta là Thiên Hoàn? Đại phái như Thiên Hoàn làm sao loại tán tu như chúng ta dám trèo cao chứ?”
Tằng Liên Nhi cười mà như không cười nhìn Nguyễn Hữu Tiên, không nói gì nữa, nàng đã nhận ra tâm lý sợ hãi của Nguyễn Hữu Tiên.
“Đánh một trận là biết.” Giọng Tông Như đầy ôn hòa, không có chút khói lửa chiến tranh nào.
Ba người vừa suýt chết lập tức trở nên kích động, những người này đi theo Tả Mạc một thời gian dài tự nhiên không tránh khỏi bị lây nhiễm mấy phần độc mồm độc miệng của tiểu Mạc ca.
Một người trong đó reo lên: “Ồ, các ngươi sợ rồi hả?”
Một người khác lại hùa theo: “Nói nhiều, Thiên Hoàn rắm thối, gặp phải đại sư phụ cùng đại tỷ khẳng định bị đánh như chó!”
Tên thứ ba bất ngờ chen vào: “Chúng ta mắng chính là Thiên Hoàn rắm thối, không phải thì đừng vơ vào mình.”
Nguyễn Hữu Tiên chỉ cảm thấy một luồng ác khí xông thẳng lên cổ họng, lần đầu tiên hắn cảm thấy như này, chỉ hận không thể đem ba cái miệng đáng ghét trước mặt xé thành từng mảnh.
Long Nham càng như muốn nổ tung, cả người chợt động đánh về phía ba người!
Sát khí ngưng thực, mặt đất nổi bão ầm ầm đánh phía ba người!
Lần ra tay này không còn giữ lại chút nào nữa.
Bỗng trước mắt hắn hiện ra một bàn tay khô gầy.
Nhanh thật!
Mắt Long Nham khẽ nhíu lại, chiến ý càng thịnh, không lùi mà tiến, khí thế cả người lần thứ hai tăng vọt, nổi giận gầm lên một tiếng, thần văn sáng ngời từ cổ tay lan tràn khắp cánh tay hắn.
Thần lực cuộn trào mãnh liệt điên cuồng chuyển động bên trong thần văn, từng tia sáng trong thần văn hiện lên với tốc độ kinh người tập trung vào nắm tay hắn.
Nắm tay của Long Nham huyễn hóa thành một cái đầu rồng mà không phải rồng, bỗng dưng há mồm rống một tiếng tựa như long ngâm làm mọi người đều chấn động.
Thần sắc Tông Như bất biến, bàn tay khô gầy khẽ vung lên, vẫy một cái vào hư không.
Một quyền uy mãnh vô song của Long Nham giống như đánh vào hư không, không tạo ra chút âm hưởng nào.
Trong mắt mọi người, một quyền vừa rồi của Long Nham như bị bàn tay của Tông Như thôn phệ vậy. Sức mạnh vô cùng cuồng bạo, sát cơ cuộn trào giống như thực chất trong nháy mắt tiêu biến không còn chút bóng dáng nào.
Vừa rồi còn giống như đang có sóng dữ bão lốc thì trong nháy mắt liền trở nên bình thường.
Quỷ dị nhất chính là nắm tay của Long Nham cùng với bàn tay khô gầy của Tông Như đang dính chặt vào nhau.
------------------------------
Quỷ Vụ đồng chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có ngày trở thành tu binh như này, hơn nữa ngày này tới quá nhanh mà hắn thì chưa có chuẩn bị về tâm lí. Cả vạn năm mới ngã ngựa một lần duy nhâté vậy mà lại rơi vào tay một kẻ gian xảo độc ác nhất thế gian.
Những hình phạt với tên gọi tàn nhẫn kia chỉ nghe thôi mà Quỷ Vụ đồng đã thấy bản thân như rơi vào hầm băng, cả người lạnh toát, đầu óc chỉ có một ý nghĩ duy nhất, trên đời này có người âm ngoan độc ác tới thế sao!
Gia hỏa đáng thương lại bị Tả Mạc với tầng tầng lớp lớp uy hiếp làm tan biến chút hi vọng cuối cùng.
Rất thành thật, Tả Mạc hỏi cái gì thì trả lời cái đó.
Lúc này Tả Mạc mới biết rõ rất nhiều chuyện, Quỷ Vụ đồng năm đó cũng là một nhân vật lợi hại, là người mạnh nhất của bộ lạc quỷ vụ, lúc đó hắn cũng oai phong lắm. Nhưng trời không biết gió mưa, người có họa có phúc, lúc hắn tế luyện vũ nhãn khuê không cẩn thận toàn bộ hồn phách đều bị hút vào trong này.
Mất đi nhục thân nhưng lại ngộ ra được vụ hải, từ đó về sau hắn trường sinh bất tử.
Uy lực của vụ nhãn khuê đại tăng, trong lòng hắn rất bi phẫn nên không chịu nhận chủ, bất cứ kẻ nào dám có chủ ý với vụ nhãn khuê đều bị hắn đánh trọng thương.
Nhưng không ngờ tới rốt cuộc hắn lại rơi vào tay người sáng tạo ra đồ đằng khôi tràng, lần này hắn bị đánh cho lên bờ xuống ruộng.
Cuối cùng chủ nhân của hắn đặt ở vụ điện, đóng giữ vụ điện.
Khi chủ nhân hắn ngã xuống và đồ đằng khôi tràng bị đóng lại, hắn liền bị nhốt trong đồ đằng khôi tràng, không thấy ánh mắt trời. Thật vật vả mới thấy có người xông vào vụ điện, lập tức tinh thần trở nên tỉnh táo, nghĩ tới năm đó vụ điện luôn là điện khó thông qua nhất.
Không ngờ lại rơi vào trong tay tặc tử…
Trong lòng hắn tràn ngập bi phẫn.
Tả Mạc cũng vô cùng kinh hỉ, từ trong miệng Quỷ Vụ đồng rốt cuộc hắn cũng biết nguồn gốc của thanh ti trong tay. Thanh ba huyền, một trong những dị vật thời viễn cổ, thông linh chi vật, thiên địa dựng dục sinh ra. Nó thuộc loại gì và bắt đầu từ đâu không ai biết rõ, chỉ biết rõ nó có thể sinh trưởng, cứ mỗi ngàn năm nó sẽ dài ra nửa dặm, thanh ba huyền dài tới bảy dặm này tối thiểu cũng phải sống một vạn bốn ngàn năm rồi.
Nghe thấy thế thì Tả Mạc thích thú chẳng muốn rời tay.
Bảo bối tốt!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK