Chim ngốc đột nhiên mở mắt, cả người bỗng biến mất, trong khoảnh khắc đã xuất hiện trước mặt Đàm Húc.
Nhanh thật!
Mắt Đàm Húc trợn tròn, không gian trước mắt bỗng trở nên vặn vẹo, một hư ảnh màu đỏ như lửa với thế sét đánh không kịp bưng tai vọt tới trước mắt hắn.
Một điểm hỏa quang xuất hiện ở mỏ chim.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn.
Sắc mặt Đàm Húc khẽ biến, không có chút chần chừ, phi kiếm trong tay cũng bùng cháy, giống như tia chớp nghênh đón hỏa quang mang theo cảm giác nguy hiểm kia.
Hoàn toàn khác với lúc này, thân kiếm bùng cháy đỏ như lửa.
Kiếm diễm thương!
Toàn bộ thân kiếm như bị thiêu đốt rực cháy nghênh đón một mổ của chim ngốc.
Hai điểm hỏa quang đụng nhau ở trong không trung.
Kiếm diễm màu đỏ như sen ầm ầm bạo phát, trong nháy mắt một trăm hai mươi đạo kiếm mang bùng nổ.
Kiếm diễm thương là bản nâng cấp của kiếm diễm, nó đã đem ba ngàn sáu trăm đạo kiếm mang áp súc thành một trăm hai mươi đạo, mỗi một đạo kiếm mang của kiếm diễm thương đều do ba mươi đạo kiếm mang kiếm diễm ngưng tụ mà thành!
Mỗi một đạo kiếm mang của kiếm diễm thương đều có thể biến thành đòn trí mạng!
Trải qua không ngừng áp súc, kiếm mang của kiếm diễm thương hiện ra màu đỏ đậm, kiếm ý lạnh lẽo cuồn cuộn.
“Chết đi! Súc sinh lắm lông!” Đàm Húc cuồng tiếu.
Uy lực của sát chiêu này vô cùng kinh người, độ khó cũng tới mức kinh người. Với thực lực bây giờ của hắn, kiếm diễm thương không phải lần nào cũng có thể xuất ra thành công. Mức độ nguy hiểm cực cao, xuất ra thành công làm trong lòng hắn mừng như điên.
Chết đi!
Nhìn thấy vô số kiếm ý màu đỏ sậm đang bùng nổ ở đầu mỏ chim ngốc, hắn biết rõ hắn thắng rồi!
Không ai có thể chống được một chiêu này!
Đàm Húc bình tâm chờ đợi kết quả, một trăm hai mươi đạo kiếm mang kiếm diễm thương sẽ xé xác con súc sinh lắm lông đáng ghét kia!
Tất cả đều kết thúc!
Bỗng, hắn nhìn thấy một hoa văn hình ngọn lửa sáng lên trên đầu chim ngốc, trái tim hắn không khỏi nhảy lên, chờ chút…
Ầm!
Hoa văn hình ngọn lửa sáng lên, ầm ầm tăng mạnh hóa thành một cột lửa vọt tới trước mắt.
Hỏa quang chói mắt phóng lên cao, toàn bộ kiếm ý màu đỏ sậm trong nháy mắt đều bị nuốt chửng.
Đầu óc Đàm Húc trở nên trống rỗng, lọt vào tầm mắt là vô số hỏa diễm màu đỏ đang hừng hức bốc lên.
Hắn còn chưa kịp đưa ra phản ứng nào thì đã bị liệt diễm nuốt chửng.
Chết tiệt!
Đàm Húc giật mình, xung quanh đều là liệt diễm, nếu không phải thần lực đã bảo vệ toàn thân hắn thì hắn đã sớm hóa thành đống tro tàn. Thế nhưng cho dù đã được thần lực bảo vệ hắn cũng không tuyệt đối an toàn. Thần lực của hắn bị tiêu hao với tốc độ kinh người, loại liệt diễm màu đỏ này có nhiệt độ vô cùng lớn, cho dù được ngăn cách bởi thần lực hắn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ kinh người của nó.
Trong lòng hắn thoáng có chút sợ hãi.
Đây là hỏa diễm gì?
Sao có thể thôn phệ được cả kiếm mang kiếm diễm thương của mình?
Điều đó là không thể!
Trong đầu hắn loạn thành một đoàn, nhưng hắn cũng biết lúc này không phải là lúc để nghĩ, trước tiên phải thoát ra đã rồi mới nói chuyện tiếp. Toàn bộ chiến ý của Đàm Húc đều biến mất, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, chay, chạy thật nhanh!
Con súc sinh lắm lông này chẳng nhẽ lại là dị thú thời viễn cổ?
Liệt diễm không hề có dấu hiệu bùng nổ, ngay cả kiếm mang kiếm diễm thương cũng không thể tránh khỏi liệt diễm, con chim này rốt cuộc có lai lịch như nào?
Gương mặt nhỏ nhắn của Quỷ Vụ đồng vốn màu trắng giờ đây càng trắng bệch hơn, không còn chút máu, tâm can không ngừng rung động.
May mắn… May mắn…
Hắn tận mắt nhìn thấy chim ngốc phun ra ngọn lửa màu đỏ đầy giận dữ bao phủ cả người lẫn kiếm ý vào trong đó. Trên người cường giả viễn cổ phát ra hỏa diễm, loại chuyện này Quỷ Vụ đồng đã gặp qua vô số lần. Vậy thì sao lại ngạc nhiên đến thế?
Quỷ Vụ đồng cũng là kẻ biết nhìn hàng, hỏa diễm màu đỏ kia nhìn thì như bình thường nhưng nó rất có lai lịch!
Phượng hoàn viêm!
Lúc trước hắn còn suy đoán con chim ngốc là này phượng hoàn, bây giờ hắn càng thêm khẳng định. Phượng hoàng viêm không giống với những thứ lửa khác, thuộc tính của nó vô cùng kì lạ. Cho dù là ở thời đại viễn cổ, phượng hoàng viêm cũng làm người ta phải biến sắc khi nghe tới tên nó.
Quan trọng nhất, nó chính là thiên địch của hắn!
Thật quá đáng sợ!
Mình lại có thể cùng đội ngũ với thiên địch, nghĩ tới cuộc sống sau này Quỷ Vụ đồng bỗng cảm thấy nó không tốt đẹp như mình vẫn tưởng tượng.
Chim ngốc nhận thấy Đàm Húc đang bị hỏa diễm vây khốn có ý định muốn chạy, mí mắt khép hờ lộ ra khí phách, hai cánh khẽ vỗ một cái.
Nếu người khác nhìn thấy nhất định sẽ cảm giác thấy lần vỗ cánh này thật thờ ơ. Nhưng Quỷ Vụ đồng vẫn luôn để ý tới trận chiến này lại nhìn không rời mắt, cực kì tập trung.
Vận luật!
Chim ngốc vỗ cánh toát ra một vận luật kì lạ khó diễn tả bằng lời.
Đây nhất định là một thần quyết gì đó rất lợi hại!
Liên quan tới lợi ích thiết thân, Quỷ Vụ đồng quan sát rất cẩn thận, nhìn qua thì chim ngốc chỉ vỗ hai cái cánh, trên thực tế chân của nó cũng thay đổi vị trí vài lần và rất khó nhận ra.
Đến cấp bậc này thì bất cứ động tác bình thường nào cũng đều ẩn chứa huyền cơ.
Quỷ Vụ đồng vắt hết óc, cố gắng tìm tòi những ký ức xa xưa của bản thân, dường như hắn đã nhớ lại cái gì đó.
Liệt diễm giống như một nhà tu, bất luận Đàm Húc tả xung hữu đột như nào cũng không thể thoát ra khỏi liệt diễm. Một luồng trường lực vô hình từ hai cánh của chim ngốc lặng lẽ phát tán, bao phủ liệt diễm.
Mồ hôi trên trán Đàm Húc rớt xuống như mưa, hắn đã bắt đầu hoảng.
Chung quanh đều là hỏa diễm màu đỏ, hắn như đang đứng ở trong một biển lửa không có bờ bến. Bất luận hắn xông về phía nào cũng đều thấy một biển lửa không có phần cuối.
Có cổ quái!
Nhất định có cổ quái!
Hắn biết rõ bản thân đã rơi vào cạm bẫy của đối phương, liệt diễm này nhất định là một cái bẫy!
Bất luận hắn thôi động thần lực như thế nào, kiếm quyết chìm vào trong hỏa diễm như trâu đất xuống biển, không tạo ra chút tiếng động nào.
Thần lực với tiêu hao với tốc độ kinh người, cứ như thế này thì rất nhanh hắn sẽ không kiên trì được nữa.
Không có thần lực bảo vệ, liệt diễm sẽ đốt hắn thành tro, xương cốt cũng không còn.
Chẳng lẽ phải bỏ mạng ở đây?
Một ý niệm khó giải thích bỗng hiện ra trong đầu hắn, hắn không khỏi ngẩn ra.
Chim ngốc khép hờ mắt tựa như đang tiêu hóa sau khi ăn no, bước những bước nhỏ giống như lão thái thái, thỉnh thoảng lại thờ ơ vỗ hai cái cánh.
Liệt diễm màu đỏ giống như quái vật bốc lên, chuyển động, người xem nhìn thấy thì kinh hồn táng đởm.
Hắc Kim phù binh nuốt nước miếng ừng ực, nói: “Đây là Đại Ám Luân Hoàng Tịch Vũ sao?”
Hắn biết rõ nếu bản thân mình bị hãm trong liệt diễm này chỉ sợ cũng bị đốt thành một bãi nước thép. Không được phép đắc tội với chim ngốc! Đầu óc vô cùng nhanh nhạy, Hắc Kim phù binh lập tức cân nhắc tới việc bản thân có nên cống thêm chút thức ăn để lấy lòng con chim ngốc này không.
Dương Quang than một tiếng, vô cùng đồng cảm: “Thật đáng thương.”
Phượng hoàng viêm chỉ bao quanh một trượng nhưng bất cứ Đàm Húc giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi một trượng đó.
Thật đáng sợ!
------------------------------
Cầm nghịch long trảo trong tay, sát ý đang tràn ngập trong lồng ngực Tả Mạc giống như lửa gặp gió, hừng hực cháy.
Hàn mang chợt lóe lên trong mắt Tả Mạc, một tay cầm nghịch logn trảo, nhảy lên thật cao, giống như vung trọng phủ bổ về phía Niếp Thần. Trên nghịch long ttrảo bỗng hiện ra một tầng kim sắc quang mang, quang phủ dần thành hình ở trên đầu ngón tay của nghịch long trảo.
Trong nháy mắt, thái dương thần phủ từ một biến thành hai.
Phủ thế vạn quân!
Tiếng rít khắp trời tràn ngập màng nhĩ, nghịch long trảo vốn là hung vật hàng đầu, sau khi được quán nhập thần lực thì hung phách càng thêm tuyệt luân. Tiếng gió rít giống như vạn quỷ đang gào thét, bầu trời vì thế mà trở nên âm u hơn.
Quỷ vụ xung quanh như tuyết giội nước sôi, ầm ầm tan rã.
Sát ý và thần lực đan xen trong lồng ngực, một búa này Tả Mạc đã dốc toàn lực!
Niếp Thần biến sắc nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh trở lại, khí phách và sát ý được dung hợp một cách hoàn mỹ ở trong một búa này, sơn hà biến sắc rõ ràng chỉ có một búa nhưng lại như là toàn bộ trời cao.
Bừng tỉnh, Niếp thần giống như nhìn thấy một anh hùng từ thời viễn cổ đang nhìn thiên hạ một cách ngạo nghễ.
Dưới một búa này, vạn vật đều run rẩy!
Đây là lần đầu tiên sinh ra hắn cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, nhỏ bé tới mức không đáng kế, giống như con kiến hôi vậy.
Nhưng hắn vốn là hạng người có tâm chí cứng cỏi, tâm thần thoáng run lên liền bình thường trở lại.
Trước mặt một búa tuyệt thế như thế, Niếp Thần kiêu ngạo cũng phải dốc hết sức, phi kiếm trong tay đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt. Thần lực kinh người quán nhập, phi kiếm không thể nào thừa nhận được, phía ngoài bắt đầu bị hòa tan, phù văn không ngừng sụp đổ.
Hắn không hề cảm giác thấy, vẻ mặt nghiêm túc, ngửa mặt nhìn một búa kinh thế hãi tục đang tiến lại gần.
Phi kiếm trong tay đã háo thành một bãi nước thép nhưng vẫn duy trì được kiếm hình, ánh sáng chói mắt nhanh chóng trở nên ảm đạm. Niếp Thần cầm một bãi nước thép dài nhỏ trong tay.
Bỗng Niếp Thần trợn tròn mắt, thốt ra hai chữ.
“Côn Luân!”
Bãi nước thép trong tay rung lên một cái, giống như một đạo thiểm điện từ đầu đến cuối bắn đi!
Nghe thấy hai chữ “Côn Luân”, lửa giận trong lồng ngực Tả Mạc đột nhiên bốc mạnh, sát ý và phẫn nộ chưa từng có giống như núi lửa trong nháy mắt nhấn chìm hắn.
Mỗi tấc da thịt đều rung lên, mỗi sợi lông tơ đều dựng đứng, Tả Mạc chỉ cảm thấy hỏa diễm đang ầm ầm thiêu đốt trong cơ thể.
Những hình ảnh sẽ không còn xuất hiện, những ký ức vỡ vụn hiện ra trong mắt hắn. Vô Không Sơn, chưởng môn, sư thúc, sư đệ sư muội…
Trong lòng Tả Mạc như có cái gì đó bị che đi, vô cùng khó chịu.
Cuối cùng cảm giác khó chịu này cũng đạt tới cực hạn, sát ý đạt tới cực hạn ầm ầm bạo phát.
“Côn mẹ cháu!”
Một tiếng thét đầy phẫn nộ giống như tiếng sấm đột nhiên vang lên, hắn không hề nhận ra nước mắt đã tàn mi.
Tả Mạc hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng tựa như ma thần.
“Không tốt!” Quỷ Vụ đồng thất thanh hô lớn, hoảng sợ thất sắc.
Bầu trời đột nhiên phát ra ánh sáng chói lòa, tia sáng giống như hạt mưa đánh vào người Tả Mạc.
Cấm chế! Cấm chế của đồ đằng khôi tràng đã được kích hoạt.
Quỷ Vụ đồng vô cùng hoảng sợ, đánh về phía bầu trời, muốn thay Tả Mạc ngăn cản cấm chế!
Đại nhân vậy mà lại… Vậy mà lại mạnh tới mức kích hoạt được cấm chế của đồ đằng khôi tràng…
Quỷ Vụ đồng vô cùng kinh hãi, con ngươi chợt co rút lại, cả người trở nên cương cứng!
Vô số quang mang đánh vào người Tả Mạc, Tả Mạc lại như không cảm thấy gì, quang mang trên người hắn đột nhiên tăng vọt, tạo ra một quang cầu còn lớn hơn Tả Mạc mấy lần!
Làm sao có khả năng!
Quỷ Vụ đồng trợn mắt há hốc mồm, đầu óc trống rỗng.
Quang mang trên bầu trời càng ngày càng nhiều, giống như từng ngôi sao được thắp sáng, quang mang từ bốn phương tám hướng như hạt mưa đánh lên người Tả Mạc.
Tả Mạc rơi vào trạng thái điên cuồng không hề có cảm giác, hắn trợn tròn mắt, khuôn mặt vặn vẹo, mỗi khối cơ bắp đều bị gồng lên!
Một quang cầu thật lớn bao phủ lấy Tả Mạc, trong quang cầu điện mang lấp lánh, hỏa quang phun ra nuốt vào, băng sương cắt xén…
Trong quang cầu, nghịch long trảo cũng phấn khích tới run rẩy!
Trên bầu trời chỉ có một bóng dáng!
Trong mắt mọi người chỉ có bóng dáng này!
Nghịch long trảo hưng phấn, tiếng tê minh vang vọng toàn trường, một luồng sức mạnh thật đáng sợ dâng trào trong quang cầu, Tả Mạc với tốc độ kinh ngừng không ngừng trầm xuống.
Trầm xuống!
Lực lượng bị kích động mở ra, toàn bộ mắt đất của đồ đằng khôi tràng không kìm được mà rung lên!
Tả Mạc giống như cự thú viễn cổ đang phẫn nộ, giống như thiên thần hạ phàm, khí phách hung hãn chấn động toàn trường!
Một búa chém xuống!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK