Cao tầng yêu tộc biến hoá trong lặng lẽ.
Bố cục mà Vưu Cầm Liệt dựng lên rất vững chắc, toàn bộ cao tầng yêu tộc đều bị một mẻ gom hết. Hắn lựa chọn thời cơ rất chuẩn, lần hội nghị này quá trọng yếu do đó không có ai vắng mặt.
Đề tài thảo luận lúc này đã biến thành tổ chức trưởng lão hội mới, hội trường vô cùng sôi động, cao tầng ý thức được rằng đây cũng là cơ hội của họ.
Rất nhanh một nhóm người mới tiến vào tầng lớp này nhưng dù thế nào thì Minh Nguyệt Dạ đại nhân, Băng Lan đại nhân hay Mộc Hi đại nhân vẫn ngồi đúng vị trí của mình.
Lần hội nghị này không tạo ra bất cứ gợn sóng nào trong dân chúng.
Mười mấy năm sống trong bóng tối, tài năng và sự thấu hiểu nhân tình của Vưu Cầm Liệt đã đạt tới đỉnh vao. Cây gậy và củ cà rốt được sử dụng nhuần nhuyễn, các thế gia của yêu tộc đều thuần phục. Còn đám gia tộc kiệt ngạo bất tuân thì chỉ trong một đêm liền biến mất, không hề được báo trước.
Vưu Cầm Liệt ra tay tàn nhẫn lãnh khốc, những người biết chuyện đều vô cùng sợ hãi.
Chuyện đấu đá giữa các gia tộc thời nào cũng có nhưng chuyện ám ảnh vệ chỉ trong một đêm đem một gia tộc đang sống sờ sờ nhổ sạch tận gốc thì mấy chuyện đấu đá đó chỉ như đám nhỏ tranh nhau cái kẹo thôi.
Tất cả đều câm như hến.
Trưởng lão hội mới trở thành cơ quan quyền lực tối cao ở yêu tộc.
-------------------------------
Trong viện chỉ có Băng Lan và Mộc Hi đang ngồi.
Ám ảnh vệ không làm khó hai người, các nàng đều có tự do của mình. Ngay cả địa vị lẫn chức vụ của hai nàng cũng không hề suy chuyển, hai người cảm thấy tất cả tựa như một giấc mơ, các nàng chỉ vừa mới ngủ một giấc.
Hai người đều có trí tuệ tuyệt đỉnh, bọn họ biết minh vương không sợ hãi gì, cũng không sợ các nàng có thủ đoạn gì. Toàn bộ cao tầng yêu tộc đều đã hàng phục, dù lúc này Minh Nguyệt Dạ có đăng đàn nói gì thì cũng không có tác dụng.
Đám giá áo túi cơm này mới là tầng lớp thống trị yêu tộc.
Hai người ngồi nhìn nhau rất lâu mà không nói gì, không khí tràn ngập sự ức chế, trầm cảm.
“Chúng ta xong rồi.” Giọng Băng Lan khàn khàn, trong mắt nàng hiện ra sự thống khổ. Thân là chiến tướng, từ trong bản năng nàng đã ghét đám ám ảnh vệ suốt ngày chui rúc trong bóng đêm nhưng thật không ngờ tới, nàng lại bị chính thủ đoạn này đánh bại.
“Vậy mà lại có rất nhiều người ủng hộ.” Băng Lan cười tự giễu bản thân: “Mọi người đều đang hoan hô, bọn họ không cần phải chiến đấu với ma tộc nữa.”
Trưởng lão hộ mới vừa thành lập liền tuyên bố kí kết liên minh vĩnh viễn không bao giờ xâm phạm với ma tộc. Song phương đều hứa hẹn đối phương vĩnh viễn là huynh đệ liên bang, đối ngoại sẽ cùng một tiếng nói.
Đồng thời, trưởng lão hội cũng cố gắng tạo thêm nhiều cơ hội để mối quan hệ giữa yêu ma ngày càng gắn chặt, rất nhiều hội nghị được tổ chức. Một lượng lớn truyền tống trận được xây dựng ở yêu ma lưỡng tộc để tăng cường lưu thông hàng hoá cũng như giao lưu tềnh cảm. :”3
Tin tức này lan truyền ra lập tức được toàn bộ yêu tộc hoan nghênh cổ vũ.
Trước đó, ma tộc hoàn toàn thống nhất, yêu tộc cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt, mọi người đều lo lắng ma tộc sẽ xâm chiếm yêu tộc. Hiện tại song phương đã tạo thành liên minh yêu ma vậy cũng có nghĩa ma tộc sẽ không xâm lấn nữa.
Tất cả yêu tộc đều thở phào nhẹ nhõm.
Về phần liên minh yêu ma cũng chẳng phải là thứ gì quá mới mẻ, quan hệ giữ yêu ma lưỡng tộc vốn đã rất gắn bó, cùng chung kẻ thù tu giả nên việc hai tộc liên minh cũng không có gì là to tát. Khác với tu giả, yêu ma lưỡng tộc không có cừu hận gì, trong lịch sử quan hệ giữa song phương lúc nào cũng rất tốt.
Điều này làm cho Băng Lam không biết nên nói gì.
Minh vương muốn từ từ nắm giữ yêu tộc, chỉ cần vài năm nữa, nàng dám khẳng định yêu tộc nhất định sẽ rơi vào tay minh vương.
Nhưng, nàng chỉ có thể mở to mắt mà nhìn tất cả diễn ra, nàng không thể làm gì để thay đổi điều đó.
Dân chúng không quan tâm ai là người thống trị bọn họ, bọn họ chỉ quan tâm tới cuộc sống yên ổn. Các trưởng lão cũng không quan tâm tới việc ai sẽ thống trị bọn họ, bọn họ chỉ cần có lợi ích, ai cho họ lợi ích bọn họ sẽ thuần phục người đó.
Hầu hết quân đoàn trưởng của yêu tộc đều là người phát ngôn của các gia tộc thế quyền, đằng sau lưng họ chính là gia tộc.
Chỉ cần minh vương nắm Cung Hồ Mộc Thị trong tay, Mộc Hi cũng chỉ biết cúi đầu nghe lệnh. Từ nhỏ các đệ tử thế gia đều được tẩy não về ý thức trách nhiệm đối với gia tộc, lúc nào bọn họ cũng đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu.
Minh Nguyệt Dạ đại nhân vẫn là người thống trị nhưng phía dưới lại bị bàn tay của Vưu Cầm Liệt bóp nghẹt, không hề có cơ hội giãy dụa.
Ngay cả Băng Lan cũng không có cơ hội để trở mình. Trừ phi nàng không quan tâm tới tính mệnh của thủ hạ, nếu như nàng có định làm gì không tốt thì những tỷ muội đã theo nàng nhiều năm chắc chắn sẽ không tránh khỏi cái chết.
Đây chính là phong cách của Vưu Cầm Liệt.
“Ta định từ chức quân đoàn trưởng.” Băng Lan thản nhiên nói.
Mộc Hi ngẩng đầu nhìn lại.
Băng Lan xua tay ý bảo Mộc Hi không cần khuyên ngăn, nàng như trút bỏ được tâm sự, cười nói: “Kỳ thực chuyện này cũng không quá tệ. Minh vương bất cứ thủ đoạn hay lòng dạ đều xứng đáng là một vị vương tốt. Cho dù sau nay là liên minh yêu ma hắn cũng sẽ vẫn đối xử tốt với yêu tộc. Liên minh yêu ma một khi thành lập vậy sẽ đứng vào thế bất bại.”
Nàng quay sang nhìn Mộc Hi chăm chú, trịnh trọng nói: “Ngươi phải cố gắng nâng đỡ yêu tộc chúng ta. Nếu như ta đoán không sai thì minh vương nhất định sẽ thành lập liên minh trưởng lão hội, trưởng lão của yêu ma lưỡng tộc sẽ cùng chưởng quản. Trong yêu tộc chỉ có ngươi là đỉnh giai chiến tướng, trọng trách của ngươi là vô cùng lớn.”
“Đại nhân tính sao đây?” Mộc Hi nhìn vị tiền bối trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Ta định xây dựng một chiến tướng phủ.” Băng Lan thở dài nói: “Yêu tộc chúng ta có quá ít chiến tướng xuất sắc. Dù tương lai có thế nào, yêu tộc cũng cần có lớp kế cận, những người này mới chính là tương lai của yêu tộc!”
Mộc Hi liền nói luôn: “Tiền nong để ta lo!”
Mộc Hi biết rõ, Băng Lan đại nhân ở một mình nên tài sản có hạn.
Băng Lan cười cười: “Không cần. Những chuyện như này chắc chắn Minh Vương sẽ không keo kiệt đâu. Đây là khí độ của kẻ làm vua, hắn đã coi nơi này là lãnh địa của mình, dân chúng là dân chúng của mình, vậy tất sẽ để ý tới thần dân của mình.”
Quả nhiên đúng như Băng Lan dự đoán, đối với chuyện này Tả Mạc không hề keo kiệt. Trên tất cả các phương diện Tả Mạc đều tạo điều kiện tốt nhất cho Băng Lan.
Băng Lan chính là chiến tướng đứng đầu yêu tộc, kinh nghiệm của nàng không ai có thể so sánh được. Mặc dù chiến tướng phủ chưa khai trương nhưng việc nàng đảm nhận chức hiệu trưởng đã tạo ra một cơn chấn động lớn.
Một ngàn năm sau, Băng Lan chiến tướng phủ trở thành một trong những chiến tướng phủ nổi tiếng nhất của yêu tộc.
Còn cái khác… chính là Bồ Bồ chiến tưởng phủ.
Hai chiến tướng phủ này đã bồi dưỡng cho yêu tộc vô số danh tướng trong suốt ngàn năm sau đó.
------------------------------
Dù nhìn ở góc độ nào thì hiệu suất của Tả Mạc cũng rất kinh người.
Nhưng đối với đám Công Tôn Sai thì vẫn cảm thấy vô cùng chật vật. Một ngày dài tựa một năm, cách hình dung này là vô cùng thích hợp. Toàn bộ Côn Luân giống như bị điên, không tiếc tất cả tiến về phía biên cảnh.
Đối mặt với biển rộng mênh mông, sức mạnh cá nhân quả thực quá bé nhỏ.
Đám đông mờ mịt chậm rãi xô tới như sóng lớn khiến người ta chỉ biết trợn mắt đứng nhìn, cảm giác bất lực lan toả trong lòng người.
Biển người mênh mông vẫn đang không ngừng mở rộng.
Ngày nào bọn họ cũng sử dụng chiến thuật quấy rối và đạt được thắng lợi nhưng nếu so sánh với việc chiến bộ của đối phương đang không ngừng tăng lên thì chút thắng lợi đó thật không đáng kể.
Đối với chiến thuật quấy rối họ Côn Luân coi như không nhìn thấy.
Tăng cường! Không ngừng tăng cường!
Côn Tôn Sai không dám trực diện đối mặt với Côn Luân, dù cho đó chỉ là những dân chúng không trải qua huấn luyện, bọn họ không dám. Chỉ cần không chú ý để bị rơi vào đó thì chắc chắn không có đường thoát.
Số quân của đối phương đã vượt quá một trăm hai mươi vạn người!
“Làm sao bây giờ?”
Tình hình càng ngày càng không ổn, mọi người không chút nghi ngờ, chỉ cần đối phương tấn công thì bọn họ chỉ còn nước chạy trốn.
“Chúng ta rút lui!” Hai mắt Công Tôn Sai đỏ quạch, trên mặt, nụ cười thẹn thùng đã biến mất thay vào đó là vẻ quyết đoán đầy sắc bén. Không riêng gì hắn, Biệt Hàn, Dưỡng Nguyên Hạo cũng không biết phải làm gì. Chiến bộ Côn Luân càng ngày càng đông khiến bọn họ không có thời gian nghỉ ngơi.
Rút lui?
Mọi người giật mình.
Ba vị đỉnh giai chiến tướng hao tổn biết bao tâm tư, mấy ngày đêm không ngủ, vậy mà lại chỉ nghĩ cách rút lui thôi sao?
Lúc này Dưỡng Nguyên Hạo mới mở miệng giải thích: “Chúng ta không thể ngăn cản nổi! Một khi chúng ta bị phá, sĩ khí của đối phương tất sẽ tăng vọt, tình hình của chúng ta càng thêm bi đát. Nếu đã như thế không bằng chúng ta chủ động lùi về phía sau.”
Lúc này mọi người bắt đầu nghĩ về điều đó.
Công Tôn Sai tiếp lời: “Chiến bộ của Côn Luân quá lớn, chuyện tiếp viện cũng là cả một vấn đề. Chúng ta chủ động kéo dài khoảng cách, kéo dài đường tiếp viện của đối phương. Một mặt có thể làm giảm nhuệ khí của đối phương, mặt khác khiến con đường tiếp viện của họ hiện ra trước mắt.”
Có mặt ở đây đều là cao thủ am hiểu chiến tranh, tất cả đều hai mắt sáng rực, bắt đầu thảo luận sôi nổi.
“Chúng ta sẽ phá huỷ tất cả các truyền tống trận, không giữ lại cái nào, bắt bọn họ phải đi bằng giới hà. Hừ! Một trăm vạn con lợn, con mẹ nó cũng không dễ mà di chuyển trơn tru được!”
“Nguồn nước cũng không được giữ lại. Tất cả quáng mạch đều phải phá huỷ, để bọn họ không có thời gian sản xuất làm cho không bổ sung kịp.”
“Tất cả dân cư cũng phải rời đi, giới trống, chúng ta sẽ để lại cho bọn họ một giới trống!”
“Tiêu ký vẫn phải lưu lại nhưng phải giấu kĩ, số lượng có thể nhiều chút, dùng để xây dựng truyền tống trận loại nhỏ, số lượng người truyền tống không cần nhiều. Như vậy chúng ta có thể dễ dàng tập kích bọn họ từ phía sau.”
“Giới nghiêm, Mạc Vân Hải cần phải đặt chế độ giới nghiêm! Trên dưới thống nhất là điều rất quan trọng, miễn đi một ít chó mèo trên bảo dưới không nghe.”
“Đúng vậy!”
…
Nhiều người cùng thảo luận, lập tức rất nhiều ý kiến được đưa ra. Không được coi thường những tiểu tiết này, trong chiến tranh thì ưu thế là dựa vào tích luỹ từng chút một mà có được.
Công Tôn Sai không khỏi cảm khái, mấy năm nay mở rộng làm cho khả năng nhất thống từ trên xuống dưới của Mạc Vân Hải giảm đi rất nhiều. Nhưng nó cũng có tác dụng chiến lược của riêng mình, nếu là Mạc Vân Hải ao nhỏ trước đây thì không thể nào chịu nổi biển người đang gào thét ngoài kia.
“Đây là trận quyết định.” Công Tôn Sai nói, những người khác lập tức im lặng nhìn về phía hắn.
“Trận này, thắng làm vua, thua làm giặc.” Hai mắt Công Tôn Sai sáng quắc, lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Quyết chiến! Quyết chiến tới cùng!”
“Mài chết chúng!” Mọi người nhao nhao ứng tiếng, huyết khí bốc lên, sát khí dâng trào!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK