Ngoại trừ thanh ba huyền, Tả Mạc còn hỏi một số vấn đề khác, ví dụ như bố trí của đồ đằng khôi tràng, các vị trí nguy hiểm. Chỉ tiếc tên Quỷ Vụ đồng này lại là một trạch nam, hơn nữa còn là siêu cấp trạch nam hơn vạn năm. Ngoại trừ vụ điện một mẫu ba phân đất này thì những địa phương khác hắn chư từng đặt chân tới.
Đương nhiên con hàng này vẫn cố thể hiện được giá trị của bản thân, nói nó trong khôi trận còn có mấy lão bạn tri kỉ đã lâu năm.
Bạn tri kỉ đã lâu…
Tả Mạc thiếu chút nữa thì chửi ầm lên, vừa nghe đã biết không có giao tình gì.
“Tất cả những gì con hàng này biết đều bị moi sạch sẽ rồi, bây giờ phải làm sao?” Tả Mạc nhìn Bồ yêu và Vệ nói: “Giữ lại chỉ thêm phiền, không biết chừng một lúc nào đó cắn trộm chúng ta một cái, giết người diệt khẩu vẫn là thuận lợi nhất!”
Quỷ Vụ đồng òa lên khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng càng trắng hơn: “Không nên giết ta! Giết ta rồi các ngươi không ra ngoài được đâu!”
“Ồ, vậy pháp quyết lúc nãy ngươi khai ra là giả hả?” Lập tức Tả Mạc mặt đầy sát khí.
Quỷ Vụ đồng ngây ra, mặt như tro tràn, chẳng lẽ vừa rồi bản thân đã khai ra hết? Nghĩ tới việc bị Tả Mạc luân phiên đe dọa, uy hiếp, trong vô thức rốt cuộc dã khai ra những gì hắn cũng không nhớ rõ nữa.
“Giết là tốt nhất!” Bồ yêu không thèm nhìn Quỷ Vụ đồng, ánh mắt tràn ngập sảng khoái nhìn bầu trời vụ hải: “Vụ nhãn khuê này là một nơi không tồi đâu!”
Trong lời nói tràn ngập ý tứ giết người cướp của, không chút dấu diếm.
Vệ cười đầy tà ác: “Rất tốt!”
Quỷ Vụ đồng khiếp sợ nói: “Không nên! Không nên giết ta!”
Tả Mạc từ trên nhìn xuống nói: “Mạc Vân Hải chưa bao giờ nuôi phế vật, không có giá trị, làm sao có thể lưu lại mạng sống của ngươi chứ?”
“Giá trị?” Quỷ Vụ đồng như vớ được cọng rơm cứu mạng, giật mình vội vàng nói: “Có giá trị! Có giá trị! Ta có giá trị!”
“Ồ, ngươi nói thử xem.” Tả Mạc thấy đối phương mắc bẫy, trong lòng mừng thầm, ngoài mặt lại lộ ra vẻ chẳng hề để ý tới.
“Ta nguyện ý dâng lên vụ thần quyết của bộ lạc quỷ vụ.” Quỷ Vụ đồng vội vàng nói.
“Vụ thần quyết?” Tả Mạc ồ lên một cái rồi lập tức hỏi: “So với thái dương thần quyết thì thế nào?”
Trong lòng lại thầm nghĩ cấp cho Dã Lăng cũng rất có ích.
Quỷ Vụ đồng ngây ra, mất một lúc mới lắc đầu nói: “Không bằng.”
“Vậy thì đúng rồi. Ngay cả quỷ vụ thần quyết cũng muốn đánh động tiểu gia, ngươi thật quá coi thường tiểu gia rồi.” Tả Mạc khinh thường nói.
Quỷ Vụ đồng cắn răng nói: “Tiểu nhân nguyện ý làm nô bộc cho đại nhân!”
Hai mắt Tả Mạc sáng rực lên.
Quỷ Vụ đồng nói tiếp: “Mặc dù hai vị này có thể chiếm được vụ nhãn khuê nhưng dù sao thì vụ nhãn khuê cũng là vật năm đó tiểu nhân luyện chế ra, hai vị có thể phát huy được uy lực nhất định nhưng dù sao công pháp cũng khác nhau, không thể nào phát huy được uy lực chân chính của vụ nhãn khuê.”
Tả Mạc cao thủ tới mức nào chứ, giả vờ trầm ngâm nói: “Cái này cũng đúng, uy lực của vụ nhãn khuê ta đã trải nghiệm qua, nhưng nếu ngươi trốn vào vụ hải thì tiểu gia ta chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao?”
Quỷ Vụ đồng bị câu mất cả chì lẫn chài của tiểu Mạc ca làm cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng nói: “Tiểu nhân nguyện ý lưu lại lạc ấn của đại nhân, chỉ cần đại nhân dùng thần quyết này để lưu lại cấm chế, tiểu nhân tuyệt đối không thể nào thoát đi được.”
Tả Mạc nhận lấy thần quyết của Quỷ Vụ đồng, thoáng đọc qua thì cười mà như không nhìn Quỷ Vụ đồng.
Quỷ Vụ đồng bị Tả Mạc nhìn thẳng thì chột dạ, vô cùng lo sợ.
“Ông trời có đức hiếu sinh, ngươi đã quy thuận ta, tiểu gia cũng là người tốt, tự nhiên thuận theo thiên ý.” Tả Mạc cười nham hiểm nhìn Quỷ Vụ đồng: “Nhưng thần quyết này của ngươi quá phức tạp, tiểu gia không cần. Tiểu gia có định phách thần quang đơn giản hơn nhiều.
Quỷ vụ nghe tới bốn chữ định phách thần quang thì ngây ra như phỗng.
“Sao? Không đồng ý à?” Tiểu Mạc ca có chút “phiền muộn” hỏi.
Quỷ Vụ đồng khóc không ra nước mắt nhưng hắn biết lúc này không được phép do dự. Vị tiểu ca trước mắt tuyệt đối là kẻ giết người không chớp mắt.
“Nguyện nghe theo đại nhân sai sử!” Hắn hành lễ.
Khó khăn vừa được tháo gỡ lập tức mọi thứ trở nên thuận lợi. Nghĩ tới năm đó, chủ nhân tiền nhiệm của hắn cũng không phải rất giảo hoạt khó dò sao? Hơn nữa nhìn bên cạnh chủ nhân cao thủ như mây, bản thân lại tu luyện thái dương thần lực, lại có trọng bảo như thanh ba huyền trong tay.
Nhân vật như thế nếu đặt ở vạn năm trước cũng là đứng đầu thiên hạ!
Có thể được làm thủ hạ của nhân vật như này, nói không chừng bản thân có thể một lần nữa khôi phục được chân thân…
Trong lòng Quỷ Vụ đồng tràn ngập mong đợi.
------------------------------
Tiếng sầm ầm ầm vang lên trên đầu, những tia chớp dài ngoằng chói mắt thỉnh thoảng lại cắt ngang bầu trời, cái này sinh cái kia diệt, không ngừng sinh sôi.
Vi Thắng bước từng bước về phía trước, mắt hắn vẫn nhìn thẳng, bước đi rất kiên định. Hai mắt như huyết lưu ly tràn ngập ý chí chiến đấu. Ở đằng sau hắn, năm tên thiết vệ đang nhắm mắt bước theo, cả người bọn họ thẳng tắp như kiếm, trong mắt tràn ngập sự tôn kính và sùng bái.
Số thiết vệ được đưa đến lôi điện là nhiều nhất, có năm người.
Năm người đi đường vô cùng cẩn thận, không ngờ lại gặp được Vi Thắng, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ý định của Tả Mạc đã bị phá vỡ hoàn toàn, thiết vệ không có ưu thế về nhân số căn bản không thể phát uy được uy lực của chiến trận, tình cảnh của thiết vệ ở đồ đằng khôi trang là cực kì nguy hiểm.
Cũng may bọn họ gặp được Vi Thắng.
Vi Thắng ở Mạc Vân Hải có địa vị siêu nhiên, không phải do hắn là đại sư huynh của Tả Mạc, danh vọng của Vi Thắng hoàn toàn là do hắn dùng kiếm tạo nên.
Vi Thắng bây giờ đã không còn là nhân vật không chút tiếng tăm như lúc đầu nữa.
Hắn được coi là một trong những kiếm tu có tiềm lực đứng đầu thiên hạ, ngay cả người như Lâm Khiêm cũng khen không dứt miệng.
Vô Không Kiếm môn đã trở thành một truyền kì.
Nó bồi dưỡng ra chúa tể một phương có khả năng tranh giành thiên hạ, bồi dưỡng ra một tuyệt thế chiến tướng xếp hạng thứ tư trong thập đại chiến tưởng đương đại, nó bồi dưỡng ra một tuyệt thế kiếm tu có tư cách truy tìm kiếm đạo chí tôn, chưa kể còn có Thuần Vu Thành, La Ly,…
Không ai nghĩ tới một môn phái sơn dã nhỏ bé không chút tiếng tăm lại lợi hại như vậy.
Vi Thắng đã dùng kiếm để định ra địa vị của hắn.
Loại địa vị này ngay cả thánh địa của kiếm tu là Côn Luân không thừa nhận cũng không được.
Bỗng Vi Thắng ngừng bước.
Một bóng dáng khôi ngô xuất hiện ở phía trước.
“Có phải là Vi Thắng không?” Người tới trầm giọng hỏi, hắn không chút che giấu thân phận ma tộc của mình, cơ bắp cuồn cuộn tràn ngập dã tính mang theo sức mạnh khổng lồ. Đầu bóng lưỡng, cởi trần, trên trán có một khối hoa văn màu đỏ, dái tai có đeo một đồng hoàn to bằng ngón tay, phần thân dưới được che đi bằng khố da thú, đi chân trần.
“Ta là Vi Thắng.” Vi Thắng không hề tránh né ánh mắt quyết liệt của đối phương, thong dong hỏi: “Ngươi là ai?”
Vi Thắng thấy rất rõ khi hắn thừa nhận bản thân là Vi Thắng thì trong mắt đối phương hiện ra hai luồng sáng chói mắt.
Vi Thắng đã quá quen với ánh mắt đó, đó là ánh mắt tràn ngập chiến ý.
Đối phương nhếch miệng cười lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết.
“Ma Thần điện ma thần thứ năm, Ô Siết!”
------------------------------
Tông Như và Long Nhám đánh nhau rất hăng.
Mà Nguyễn Hữu Tiên và Tằng Liên Nhi cũng chẳng nhàn rỗi, song phương đang rơi vào kịch chiến. Thế nhưng càng đánh trong lòng Nguyễn Hữu Tiên càng khiếp sợ, hắn đã có rất nhiều phỏng đoán về Lê Tiên Nhi nhưng vẫn không thể ngờ tới, thực lực của đối phương vẫn vượt qua phỏng đoán của mình.
Thần lực của Tằng Liên Nhi không dâng trào, nhưng cực kì bền bỉ, từ đầu đến cuối không hề có dấu hiệu suy yếu. Hơn nữa thần thuật được đối phương thay đổi liên tục.
Ai nói thần quyết viễn cổ không có biến hóa, lấy lực để thắng?
Nguyễn Hữu Tiên bị đánh tới sắp thổ huyết, thần thuật của Thiên Hoàn từ xưa tới nay đều chú ý biến hóa, nào ngờ đâu vẫn bị Tằng Liên Nhi đì không ngóc đầu nổi.
Vầng trăng khuyết của Tằng Liên Nhi vô cùng biến hóa, thủ đoạn chồng chất.
Càng làm cho Nguyễn Hữu Tiên bực mình chính là đối phương không những biến hóa vô cùng mà công kích còn cực kì sắc bén. Nhất là nguyệt hoa trảm, bấte luận hắn dùng thần thuật gì cũng luôn bị đối phương chém làm hai, vô cùng bén nhọn.
Nguyễn Hữu Tiên nào biết đâu rằng Tằng Liên Nhi tu luyện nguyệt lượng thần lực không phải thần lực vô danh. Nguyệt lượng thần điện mặc dù không cường thế như thái dương thần điện chỉ bởi vì nguyệt lượng thần điện không có khả năng công kích mãnh liệt mà thôi. Thực lực bản thân của nguyệt lượng thần điện cực kì kinh người, nguyệt lượng thần quyết mà nó truyền thừa không phải là phàm phẩm.
Mấy năm nay Tằng Liên Nhi luôn ở bên cạnh Tả Mạc, trình độ tiến bộ cực nhanh, chỉ vì ngày thường nàng không có cơ hội ra tay do đó không ai biết rõ nông sâu của nàng.
Chỉ có duy nhất Tả Mạc là biết rõ thực lực của nàng.
Nguyễn Hữu Tiên có thể được Thiên Hoàn ủy thác trọng trách như vậy thì thực lực tự nhiên không tầm thường.
Thiên Hoàn thần lực lấy thần văn làm trung tâm, thực lực mạnh yếu là do lĩnh ngộ nông sâu đối với thần văn. Nếu luận uy mãnh bá đạo thì Nguyễn Hữu Tiên so với Long Nham còn kém nhiều, nhưng nếu luận về mức độ lĩnh ngộ thần văn thì hắn chính là kẻ mạnh nhất trong ba người.
Nói cách khác thực lực của hắn mới là kẻ mạnh trong ba người!
Thần văn trên ngực hắn đột nhiên phát ra quang mang sáng ngời, khí thế cả người bất ngờ biến đổi. Trong nháy mắt hắn giống như biến thành một người khác, một luồng khí tức tràn ngập cảm giác áp bách bao phủ lấy Tằng Liên Nhi.
So với thần văn của Long Nham thì thần văn trên ngực Nguyễn Hữu Tiên hoàn chỉnh hơn nhiều.
Khác với tuyên văn thuật của Mạc Vân Hải, thần văn của Thiên Hoàn là do lĩnh ngộ đối với thần văn mà phát triển lên. Lĩnh ngộ đối với thần văn càng sâu thì thần văn sẽ càng hoàn chỉnh, tốc độ sản sinh thần lực của thần văn cũng mạnh hơn, thần thuật có thể vận dụng càng nhiều hơn.
Thần văn của Nguyễn Hữu Tiên là ‘sơn’ thần văn của Thiên Hoàn.
Thần văn này trong cổ đại dùng để diễn tả biển rộng, bản thân nó cũng có ẩn chứa chút ảo diện của ‘sơn’, uy lực vô cùng cường đại.
Nó là thần văn hoàn chỉnh đầu tiên được Thiên Hoàn phát hiện ra, cũng là thần văn được đệ tử trong phái lựa chọn tu luyện nhiều nhất.
Nhập môn sơn thần văn không khó nhưng muốn tiến sâu không dễ. Thiên Hoàn có vô số đệ tử nhưng có thể tu luyện tới cảnh giới cao thâm thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nguyễn Hữu Tiên là một trong số những kẻ nổi bật đó.
Hắn có lý giả rất độc đáo về sơn thần văn, điều này cũng làm cho sơn thần văn của hắn hoàn toàn khác với sơn thần văn của những người khác.
Ngay cả những tiền bối đại năng trong phái đối với sơn thần văn của hắn cũng khen không dứt miệng.
Hắn vô cùng tự tin vào thực lực của mình, muốn thắng Tằng Liên Nhi thì không được nhưng tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề. Hắn nhớ tới lời sư môn dặn dò trước lúc đi, chiến ý càng trở nên rừng rực!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK