Tả Mạc không hoảng hốt, híp mắt nhìn kiếm quang bay tới.
Nguyên nhân, hiện tại địa vị Vô Không kiếm môn tại Thiên Nguyệ giới, không ai dễ dàng khai chiến. Khác với sự vững chãi vài đại hào môn Thiên Nguyệt giới, Vô Không kiếm môn biểu hiện sức chiến đấu khiến Thiên Nguyệt giới chấn dộng. Nhất là danh tiếng Băng Ly kiếm Tân Nham, không ai bằng.
Hắn lấy ra một tiểu kỳ từ giới chỉ, giơ tay lên, tiểu kỳ theo gió tăng lớn, cột cờ dài ba trượng, toàn thân ngăm đen, như tinh thiết. Trên cờ có chữ “Vô Không” như có uy năng vô hạn, nét bút như kiếm ý, như muốn thoát cờ bay ra.
Mọi người thấy hắc kỳ đều lộ vẻ vui mừng, nhao nhao ta thán chưởng môn thiên vị Tả sư huynh. Từng môn phái có tín vật của mình để chứng minh thân phận, cây cờ này cũng là tín vật Vô Không kiếm môn. Trừ tín vật, còn có pháp bảo, là các kim đan kỳ tu giả liên thủ luyện chế có uy lực kinh người.
Vô Không kỳ là Thi Phượng Dung lấy từ Bùi Nguyên Nhiên cho Tả Mạc.
Kiếm quang bỗng tới, người đến là một tu giả tầm 40 tuổi, mặt không râu, đạo bào màu xanh, chân đạp phi kiếm. Hắn nhìn thấy cây cờ, biến sắc. Vô Không kiếm môn rất nổi danh thwoif kỳ này.
Nam Minh từ nhảy xuống, phi kiếm nhanh chóng bay vào vỏ kiếm trên lưng hắn.
“Bần đạo Nam Minh Tử, ra mắt các vị đạo hữu Vô Không kiếm môn.”
“Chào đạo hữu.” Tả Mạc chắp tay.
Sự cảnh giác trong lòng không chút giảm bớt, Nam Minh Tử tu vi ngưng mạch trung kỳ, cao hơn bất cả mọi người rất nhiều. Hơn nữa Hoang Mộc đảo ở bên bờ giang giới, nếu đối phương thật sự có ý xấu, giết người cướp cửa, trốn vào Tiểu Sơn giới, môn pahsi muốn tra cũng hết cách.
Nam Minh Tử nhìn thoáng qua Vô Không kỳ, mắt hiện vẻ tham lam. Vài kim đan kỳ cao thủ luyện chế thành pháp bảo, tự nhiên là cực phẩm! bất quá hắn rất nhanh giảm đi tham niệm, tín vật của môn phái dù là pháp bảo tốt, nhưng cũng là vật phỏng bảy.
Khi hắn phát giác tu vi mọi người, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hắn cũng chú ý tới Tả Mạc, từ đầu tới đuôi, đều là người này nói chuyện, người này là thủ lĩnh. Hắn đột nhiên cảnh giác: “Đạo hữu có vẻ quen mặt, còn chưa thỉnh giáo đại danh.”
‘Tại hạ Tả Mạc.” Tả Mạc hồi đáp, Đối PHương mắt lóe lên vẻ tham lam rồi biến mắt, Tả Mạc nhìn thấy, ánh mắt đó hắn rất quen thuộc.
:Tả Macj?’ Nam Minh Tử nhíu mày suy tư, khuôn mặt này, tên này, hắn rất quen thuộc, hắn ngẩng nhanh đầu: “Trận phù lưu Tả Mạc?’
“Chút tài mọn, không đáng nói.” Tả Mạc cười cười.
Nam Minh Tử lập tức cẩn thận, Đông Phù đấu kiếm, mới nửa năm trước, tên Tả Mạc còn không bị người quên đi. Hắn không dám khinh thị, tên mặt vô biểu cảm này có chiến tích đánh bại tu giả ngưng mạch kỳ.
Còn có phù trận lưu đáng sợ….
Hắn theo bản năng nhìn bốn phía.
Từng mương máng đan xen, xung quanh là dấu vết nhân công đào móc…
Hắn tim đập nhanh, không thể nào… Trận phù lưu…
Khuôn mặt vốn không thay đổi của Tả Mạc tựa hồ trở nên thâm thúy, con ngươi lạnh như băng không chút độ ấm, như thợ săn đang rình mồi. hắn hiện tại thấy may mắn, vừa rồi mình còn chưa động thủ. Cương thi trước mắt là kẻ giết người không thấy máu.
Lời đồn về vòng cuối Đông PHù đấu kiếm hội rất nhiều, nhưng dù thế nào, đều dùng hố to kinh khủng tuyệt thế để làm dẫn chứng.
Nam Minh Tử lớn tuổi, tu chân lâu, tu vi cao hơn Cổ Dung Bình bọn họ, nhưng môn phái hắn xuất thân nhỏ yếu, nếu luận chiến lực, hắn không phải đối thủ những tu giả trẻ tuổi trong lần đấu kiếm hội này.
Một mọt mồ hôi chảy dọc sống lưng hắn.
“ha ha, bần đạo tính vượt giang giới, không biết có thể mượn quý địa khôi phục mấy ngày?” Nam Minh Tử vội nói: “Nếu có quấy rầy, thỉnh lượng thứ.”
Tay càng nhanh, lấy ra năm viên tinh thạch cấp 3.
Tả Mạc cũng không ngờ đối phương nhanh vậy, tiếp nhận năm viên tinh thạch: “Khách khí, khách khí! Hoang Mộc đảo chúng ta mới tiếp nhận từ Tâm Hồ kiếm môn, còn chưa xây phòng ốc, đơn sơ xin thông cảm.”
Tâm Hồ kiếm môn….
Nam Minh tử đổ mồ hôi, nếu như nói Vô Không kiếm môn đang nổi, vậy Tâm Hồ kiếm môn là hào cường có nhãn hiệu lâu đời.
Liên quan tới lưỡng đại môn phái, Nam Minh Tử càng không dám tùy tiện hành động. Hắn xuất hân môn phái nhỏ, nếu như chỉ có Vô Không kiếm môn, hắn còn dám mạo hiểm thử một lần, nhưng hôm nay lại liên quan Tâm Hồ kiếm môn, hắn không còn chút hi vọng.
Các sư đệ xung quanh cùng kính phục Tả Mạc, đấu với một tu giả ngưng mạch kỳ.
Nam Minh Tử phi hành dài ngày, hết sức mệt mỏi, tìm một địa phương ngồi xuống khôi phục thể lực. VÔ Không kiếm môn các đệ tử phát hiện, vài ngày này sư huynh đi tới đi lui, thỉnh thoảng đánh vào đắt các loại tài liệu cổ quía, hoặc là một vài pháp quyết khó hiểu.
Nhưng mọi người lại nghĩ tới đại trận, không chút có dấu hiệu hoàn thành.
Có chút sư đệ nhát gan, càng ngày càng lo, Nam Minh Tử dù tới giờ vẫn biểu hiện hữu hảo, nhưng bọn họ vẫn lo. Thực lực của đối phương mạnh hơn họ quá nhiều, sau khi khôi phục, thực lực song phương càng cách xa.
Đại trận của Tả sư huynh vẫn chưa hoàn thành.
Ngày thứ ba, Tả Mạc vẫn đi tới đi lui như thường lệ, không ngừng đánh các pháp quyết. Hắn tựa hồ không chút nóng nảy, nhàn nhã đi chơi.
Nam Minh Tử nhập đỉnh, mắt hé ra khe nhỏ, như suy nghĩ xem Tả Mạc làm gì. Ba ngày anfy hắn kỳ thật vẫn luôn quan sát Tả Mạc, hắn cũng không phát hiện trên đảo có bất cứ phù trận gì. Không ngừng có nước theo khe máng chảy vào rồi ra đại dương mênh mông. Từ các dấu hiệu cho thấy, đại trận của Tả Mạc chưa hoàn thành.
Cố bày trận giả, hay thật sự phù trận chưa hoàn thành?
Nam Minh Tử không chắc, hắn quyết định chờ đợi. Người khác trên đảo chỉ là trúc cơ kỳ tu giả, hắn không quá để ý. Trúc cơ tu giả không có nước luộc, nhưng cây cờ trên tay Tả Mạc thực khiến hắn thèm thuồng. Huống chi những ngày qua hắn dùng vô số tài liệu, Nam Minh Tử cũng tiếc rẻ.
Ba ngày qua, cây cờ Vô Không luôn hiện lên trong đầu hắn. Linh lực khôi phục, tâm Nam Minh tử lại rục rịch. Ngẫm lại mình bị một tu giả trúc cơ kỳ dọa sợ, hắn cảm giác mặt nóng lên. Trừ phù trận, Tả Mạc không chút uy hiếp với hăn.
Bằng thực lực của hắn, những tu giả trúc cơ này, hoàn toàn là không sức kháng cự. Nếu đại trận không hoàn thành, hắn nắm chắc có thể giết Tả Mạc. THật sự đi twois bước này, các đệ tử còn lại của Vô Không kiếm môn, hắn không buông tha một người, đến lúc đó mình chạy tới Tiểu Sơn giới, rời tới Thiên Thủy giới. Vô Không kiếm môn cùng Tâm Hồ kiếm môn có lợi hại cũng không thể làm gì được mình.
Nam Minh Tử mắt lóe hàn quang.
Vừa thoát ly tầm mắt Nam Minh TỬ, Tả Mạc lập tuwcsbay lên. Nam Minh Tử hoàn toàn không ngờ được, Tả Mạc thần thức mạnh tới mức phát hiện tuyệt đại đa số thơi gian là hắn giả vờ nhập định. Không cần nghĩ, Tả Mạc cũng biết Nam Minh Tử có ý đồ không tốt. Nhưng vì dọa Nam Minh Tử, mấy ngày nay hắn biểu hiện hết sức trấn định.
Quả nhiên là loạn thế! Thế đạo đảo điên!
Tả Mạc than thầm, chân càng nhanh. Thế đạo tan vỡ, để sống yên phận phải có đủ thực lực.
Hắn ngựa quen đường cũ lẻn vòa hồ nham thạch dưới lòng đất, hỏa trận trong hồ nham thạch không ngừng rèn luyện đồng hoàn.
Tả Mạc vẫy tay, đồng hoàn kêu khẽ, bay vào trong tay. Đồng hoàn vàng đỏ hôm nay đã đỏ như lửa, nhìn qua có chút yêu dị. HỎa lực quả nhiên dủ mạnh, qua ba ngày ba đêm rèn dũa, đồng hoàn đã tăng 1 cấp lên cấp 4.
Hắn hài lòng.
Vừa ra khỏi hồ nham thạch, Tả Mạc không chút ẩn nấp, trực tiếp bay lên không.
Những người khác lập tức phát hiện Tả Mạc trên trời.
Đệ tử Vô Không kiếm môn nhao nhao chờ mong, Nam MInh Tử mặt lộ sát khí không che dấu. hắn cuối cùng cũng ra tay, đại trận trên đảo chưa hoàn thành.
Chết tiệt! bị cương thi lùa! Nam Minh Tử tham lam điên cuồng, hắn xuất thân môn phái nhỏ, dù tu luyện tới ngưng mạch kỳ cũng không có pháp bảo vừa tay.
Hắn dù không hiểu phù trận, nhưng kinh nghiệm vô cùng phong phú, vừa thấy bộ dáng Tả Mạc, như tính phát động đại trận. Cơ hội như vậy, không động thủ thì chờ tới lúc nào?
Lặng yên, phi kiếm của hắn ra khỏi vỏ, đột nhiên hóa thành lưu quang, bắng thẳng tới Tả Mạc trên trời.
Nam Minh Từ tính một kích diệt sát, một chiêu không chút lưu lại. Kiếm quang như xà, đột nhiên mở miệng, xuất ra răng nhanh, từ xa cũng thấy kiếm ý ác độc.
Các đệ tử biến sắc, mọi người lấy ra phi kiếm muốn công kích Nam Minh Tử.
Nam Minh Tử cười lạnh, chớp lên, biến mất tại chỗ xuất hiện trên trời.
Tả Mạc đối với kiếm quang bắn về phái mình tựa hồ không phát giác, hắn buông tay, đồng hoàn màu đỏ chậm rai bay lên không.
Đinh!
Đòng hoàn đỏ chậm rãi bay lên, run rẩy, xuất ra tiếng vang như chuông.
Leng keng leng keng.
Tựa hồ vô số chuông gió đang theo đồng hoàn vang lên, lập tưc, hoang mộc đảo như thủy triều hô ứng.
Kiếm quang đang bay trên không như bị lực ản, thân kiếm run rẩy, tốc độ giảm xuống. Nam Minh Tử biến sắc, cắn răng, linh lực tràn vào phi kiếm. Kiếm quang tăng vọt, kiếm quang hình xà mơ hồ, càng giống thật.
Tê tê.
Kiếm rít như rắn thè lưỡi, kiếm ý hung ác bạo ngược, ánh sáng tăng vọt.
Đối mặt kiếm thế kinh người, Tả Mạc không chút nao núng, hắn chú ý đồng hoàn màu đỏ đang bay lên ở trước mặt.
Lúc này đồng hoàn đã bay cao quá đỉnh đầu Tả Mạc, nó như quân lâm thiên hạ, vô số tài liệu bị Tả Mạc chôn dưới đất như bị lực hút vô hình, theo đông fhoafn chậm rãi bay lên không.
Hoang Mộc đảo , vô số tài liệu bay lên không che kín bầu trời.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK