Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nắng gắt, biển hoa bùng nở, thực vật sinh trưởng mạnh mẽ, dông tố chợt tới chợt đi…

Quả nhiên là mùa hè!

Mấy người Tả Mạc ở trong biển hoa cố gắng tìm kiếm lối ra. Trên bầu trời thường xuyên xuất hiện mưa to tầm tã làm mọi người ướt đẫm. Đương nhiên, với thực lực của mọi người thì đây giống như một cuộc du ngoạn ở ngoại thành.

Ánh nắng chói chang, mùi hoa thơm ngát, suối nước róc rách…

Không hề gặp lại phải chút nguy hiểm nào, ngay cả một con dã thú lớn bọn họ cũng không gặp được, càng đừng nói tới khí độc, sương mù dày đặc các loại.

Nhưng tròn mười canh giờ trôi qua, mọi người vẫn chưa tìm được lối ra, biển hoa rừng mưa cũng không đẹp như trong tưởng tượng.

“Nóng thật!” Có người nhịn không được lầm bầm.

Bầu trời nắng gắt như lửa, dù cho được ngăn cách bởi bóng cây thì sức nóng vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trong lòng Tả Mạc chợt động, hắn cũng thấy cổ họng khô rát, lúc trước hắn không chú ý tới điều này, cho tới khi mọi người ca thán thì hắn mới ý thức được vấn đề đã bị bỏ qua. Với thực lực như bọn họ, hẳn phải là nóng lạnh bất xâm chứ, sao lại có cảm giác nóng?

Có cổ quái!

Ngẩng đầu thoáng nhìn qua mặt trời trên cao, Tả Mạc nhíu mày, mọi người thôi không nói chuyện nữa.

“Không đúng, chúng ta đi đã mười canh giờ rồi, ít nhất cũng phải được bảy tám trăm dặm, vậy mà vẫn chưa hề có dấu hiệu gì là sẽ đi ra ngoài. Mặt trời kia cũng có chút cổ quái, mọi người đều cảm thấy nóng rồi. Mọi người nói thử xem, có nhìn ra chút manh mối nào không?” Tả Mạc đặt vấn đề.

Tông Như bỗng mở mắt: “Mặt trời có chuyện.”

Mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Tông Như. Lục thức của Tông Như nhạy bén vô song, hắn đã nói là có chuyện vật chắc chắn là có chuyện.

Vẻ mặt Tông Như đầy ngưng trọng, chậm rãi nói: “Bên trong tia sáng mặt trời có một loại sức mạnh tương tự nguyện lực.”

“Nguyện lực!”

Mọi người đều động dung, chỉ hai chữ này đã khiến người ta sởn gai ốc. Nguyện lực của thiện tu luôn là một lực lượng rất thần bí, nguyện lực thường được dùng các từ đại loại như ‘thâm độc’ để miêu tả. Trong rất nhiều pháp môn của thiện tu sùng bái quang minh chính đại, nguyện lực cũng là một tồn tại đặc thù, trờ sinh nó đã là một loại lực lượng âm u.

Trong hiểu biết của rất nhiều người, nguyện lực tựa như một loại kịch độc âm hiểm.

Tông Như tu luyện nguyên lực hơn nữa còn là ‘khí phật tử nguyện’ cực kì hiếm có, điều này ở Mạc Vân Hải đã sớm không còn là bí mật. Nhưng mọi người chưa từng nhìn thấy Tông Như vận dụng nguyện lực bao giờ.

Bây giờ nghe Tông Như nhắc tới, trong ánh nắng ẩn chứa một loại lực lượng tương tự nguyện lực làm sắc mặt mọi người khẽ biến. Không ai muốn nhiễm phải loại lực lượng cổ quái này.

Tôn Như nói tiếp: “Nhưng loại lực lượng này vô cùng yếu ớt, mọi người rất khó có thể phát hiện ra.”

Tả Mạc Vi Thắng liền nhắm mắt lại, cẩn thận thể nghiệm và quan sát. Rất nhanh, Tả Mạc đã phát hiện ra manh mối trong đó, quả nhiên, trong ánh nắng chói chang thực sự có một luồng sức mạnh cực kì yếu ớt. Luồng sức mạnh này vô cùng đặc biệt, xuyên thẳng qua thần trang tiến vào trong cơ thể.

Tả Mạc tập trung tinh thần chìm vào trong cơ thể, không lâu sau liền phát hiện ra những nguyện lực yếu ớt trong cơ thể. Những nguyện lực này vô cùng yếu ớt, nếu không phải hắn chuyên tâm kiểm tra chỉ sợ khó mà phát hiện ra được. Mà chính những nguyện lực yếu ớt này làm hắn cảm thấy nóng bức.

Thật lợi hại!

Tả Mạc rất cảnh giác, vậy mà lại có thể vô thanh vô tức tiến vào trong cơ thể, tính chất nguy hiểm của nguyện lực rất đặc biệt hiếm thấy. Thôi động thần lực, Tả Mạc muốn đem nguyện lực trong cơ thể bức ra ngoài nhưng ngoài dự đoán của hắn, bất luận hắn thôi động thần lực như thế nào thì luồng nguyện lực cực kì yếu ớt kia vẫn không chút lay động, vẫn ẩn giấu ở trong cơ thể hắn.

Tả Mạc cắn răng một cái, thái dương thần hỏa trong cơ thể liền quấn quanh nguyện lực. Thái dương thần hỏa có thể dung hòa vạn vật vậy mà khi quấn lấy nguyện lực thì không thể nào lập tức đốt cháy nó, quá trình thiêu đốt vô cùng thong thả.

Giằng co nhau trong hai mươi giây, nguyện lực nhỏ bằng sợi tóc trong cơ thể mới bị đốt thành tro.

Tả Mạc không khỏi run lên, mở mắt, nhìn thấy sắc mặt Vi Thắng sư huynh cũng ngưng trọng như mình. A Quỷ, Tằng Liên Nhi, La Ly cũng không có việc gì, đám tiểu cũng bình yên vô sự nhưng các thiết vệ lại không thể làm gì được nguyện lực.

“Để ta thử xem.” Sắc mặt Tông Như đầy ngưng trọng.

Nguyện lực của hắn không giống như nguyện lực trong ánh năng, nguyện lực của Tông Như có màu tro, mà nguyện lực trong ánh năng lại có màu đỏ như lửa.

Nguyện lực của Tông Như tiến vào trong cơ thể thiết vệ, ngay sau đó bao phủ nguyện lực màu đỏ, nhanh chóng đem đối phương thôn phệ sạch sẽ.

Rất nhanh, nguyện lực trong cơ thể hộ vệ liền bị tiêu trừ sạch sẽ, hồng liên trên trán Tông Như càng trở nên tươi đẹp.

“Cảm giác thế nào?” Tả Mạc quan thiết hỏi.

Trên mặt Tông Như hiện ra nụ cười ấm áp: “Những nguyện lực này rất có ích với ta, đại nhân không cần quá lo lắng.”

Tả Mạc yên lòng, đã có Tông Như ở đây thì vấn đề nguyện lực đã được giải quyết. Suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta chuyển sang bay, như vậy sẽ không bị mất phương hướng nữa.”

Lúc trước bọn họ phi hành sợ sẽ gặp phải quái thú lợi hại, cho nên mới đi bộ. Bây giờ đã trải qua mười canh giờ, lại không biết rõ lối ra là ở đâu, vì thế Tả Mạc quyết định phi hành cho nhanh.

Mọi người đồng loạt bay lên trời, dưới chân là rừng già rậm rạp, nhìn không thấy cuối.

Khiến Tả Mạc an tâm hơn chính là bọn họ không gặp phải quái thú nào lợi hại. Nhưng phi hành bốn mươi canh giờ, hành trình cả vạn dăm nhưng biển rừng biển hoa vẫn không có phần cuối.

Khiến Tả Mạc giật mình chính là trên bầu trời, ánh nắng đã trở nên độc hơn nhiều. Cứ cách hai canh giờ bay thì đoàn người không thể không ngừng lại để Tông Như khu trừ nguyện lực trong cơ thể mọi người.

Hồng liên trên trán Tông Như kiều diễm ướt át phối hợp với khuyên mặt khô gầy của hắn làm người nhìn cảm thấy rất yêu dị.

Mắt Tông Như trở nên thâm thúy, từ khi hắn tu thành nguyện lực tới nay thì nguyện lực cơ hồ không có chút tăng trưởng nào. Nguyện lực hoàn toàn khác với thần lực, không thể nào tu luyện, nó gần giống các loại thần thông. Nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi. liên tục thôn phệ nguyện lực trong cơ thể mọi người, nguyện lực của hắn cơ hồ đã tăng gấp đôi so với trước.

Một đoàn mây mù màu tro hiện lên trong thức hải của hắn.

“Địa phương này có gì đó rất cổ quái!” Tả Mạc nhìn xung quanh: “Bay lâu như vậy mà không bay ra khỏi rừng cây này. Có phải chúng ta đã rơi vào ảo trận không?”

“Ảo trận?” Quỷ Vụ đồng đứng bên hiếu kì hỏi: “Đó là thứ gì vậy?”

“Ảo trận cũng không biết?” Tả Mạc nhìn hai mắt Quỷ Vụ đồng có chút không tin.

Lúc này Bồ yêu mới mở miệng: “Viễn cổ không có ảo trận.”

“Viễn cổ không có ảo trận?” Lần này tới Tả Mạc sửng sốt: “Không thể nào!” Trong ấn tượng của hắn thì ảo trận là một thủ đoạn vô cùng bình thường, đó là thủ đoạn mà bất cứ kẻ nào cũng phải biết. Đương nhiên, ảo trận lợi hại thì lại là một việc rất phiền phức.

“Ảo trận sau này có linh lực mới có. Đây là điều bình thường!” Bồ yêu tự nhiên không bỏ qua cơ hội đâmc học Tả Mạc, vẻ mặt đầy xem thường lẫn khinh bỉ.

Quỷ Vụ đồng ở chính giữa, vẻ mặt mờ mịt.

Tả Mạc thấy thế liền tiện tay biểu diễn một ảo trận, Quỷ Vụ đồng lúc đó mới bừng tỉnh đại ngộ, sau đó vẻ mặt xem thường nói: “Loại tạp kỹ gạt người này thì có lợi ích gì!”

Tả Mạc chán nản, sau đó chỉ vào biển rừng trước mắt hỏi: “Vậy các ngươi nói, biến rừng trước mặt kia là cái gì?”

“Ngu dốt!” Bồ yêu nhịn không được châm chọc: “Nhãn giới của ngươi cũng chỉ dừng lại ở ảo trận thôi. Hừ! Thủ đoạn của cường giả viễn cổ, các ngươi không thể nào tưởng tượng được đâu. Nếu như ta đoán không lầm thì nơi đây kì thực đã tự thành một giới, nếu không thì đây cũng vốn là một giới, chỉ là đã được cải biến qua thôi.”

Tả Mạc trợn tròn mắt, lắp bắp nói: “Ngươi nói… Nơi này kì thực là một giới mới…”

“Không sai!” Bên trong huyết đồng của Bồ yêu tràn ngập ao ước: “Cường giả viễn cổ có thể đổi trắng thay đen, hái sao đổi trăng, một giới này hẳn là được bố trí lại một lần nữa.”

Suy đoán này làm Tả Mạc vô cùng sốc. Mặc dù đã trải qua chiến trường Phong Tuyệt với quái thi, hắn tự cho là bản thân đối với các loại thủ đoạn của đại năng viễn cổ đã có hiểu biết nhất định, bây giờ hắn mới phát hiện bản thân còn đánh giá thấp sự lợi hại của đại năng viễn cổ.

Nhưng chuyện này Quỷ Vụ đồng là người có quyền lên tiếng nhất, Tả Mạc lập tức quay sang nhìn Quỷ Vụ đồng hỏi: “Hạ cung dùng giới gì để bố trí?”

Quỷ Vụ đồng gật đầu: “Chắc là vậy. Chủ nhân trước thích dùng đại tràng diện, ghét nhất là gạt người gì gì đó.”

Lúc còn sinh tiền hắn rốt cuộc vẫn là cường giả của một bộ lạc, có mấy phần kiến thức, ngẩng đầu nhìn bầu trời chói chang, có chút không xác định nói: “Vầng mặt trời này không biết chủ nhân từ đâu tìm tới, nếu gia hỏa nào của bộ lạc thái dương nhìn thấy nhất định sẽ đỏ mắt. Biển rừng này chỉ sợ cũng có lai lịch.”

Nghe vậy thì Tả Mạc liền trợn mắt há mồm.

Lấy một giới làm cung, trọng bổ thái dương, thúc dục biển rừng sinh trưởng vô tận, loại thủ đoạn này quả thực không phải con người có thể làm được.

Nếu so sánh với cái này thì mấy thứ cấm địa của các đại phái bây giờ chỉ là trò trẻ con mà thôi.

Bỗng, râu của tiểu hắc đang treo trên người chim ngốc loạn động.

Ủa?

Hai mắt Tả Mạc lập tức sáng ngời, bình thường lúc nào tiểu hắc làm ra động tác này có nghĩa là xung quanh đó có bảo bối!

Quả nhiên, tiểu hắc trượt từ trên người chim ngốc xuống, sau đó phiêu phù trong không trung, nhắm một hướng rồi bay đi.

Tả Mạc vội vàng đuổi theo.

Tốc độ của tiểu hắc rất nhanh, vô cùng linh hoạt, mấy người Tả Mạc phải tập trung tinh thần để theo sát phía sau.

Bay khoảng hai mươi dặm, rốt cuộc tiểu hắc cũng ngừng lại, rơi xuống một khối gỗ cháy đen.

Tả Mạc hơi kinh ngạc, quan sát khối gỗ một cách hiếu kỳ. Khối gỗ này hiển nhiên đã lâu năm rồi, nửa đoạn chôn dưới đất, nửa đoạn lộ ra bên ngoài. Trước đó chắc hẳn phải là một cây đại thụ, đường kính khoảng ba thước, mọc đầy rêu xanh, nhìn qua thì vô cùng phổ thông.

Tiểu hắc bám chặt lấy khúc gỗ, vẻ mặt say mê.

Chẳng lẽ khúc gỗ này có gì đó không tầm thường?

Trong lòng Tả Mạc càng thêm hiếu kì, hắn đi tới đưa tay chuẩn bị xoa rêu trên thân cây đi.

Di!

Khi tay Tả Mạc chạm vào rêu xanh thì bỗng một luồng điệng mang thoáng hiện ở đầu ngón tay hắn, bàn tay hơi tê đi.

Lôi mang!

Rêu xanh vậy mà lại ẩn chứa lôi mang nồng nặc!

Hắn thử đưa bàn tay sờ lên rêu xanh, quả nhiên, lại một đạo lôi mang đánh vào bàn tay hắn.

Có chút thú vị!

Đây là lần đầu tiên hắn thấy rêu xanh lại ẩn chứa lôi mang nồng nặc tới vậy, so với lôi âm hạch đào thì còn nồng nặc hơn nhiều. Mặc dù không biết loại rêu xanh này có lợi ích gì nhưng hắn lại cảm thấy loại dị chủng này tất sẽ có công dụng của nó.

Hắn lấy hộp ngọc ra, cẩn thận từng li từng tí một đem rêu xanh trên mặt gỗ thu thập lại.

Gỗ từ từ lộ ra nguyên trạng.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK