Tam nhĩ thiền trượng này rất được Tông Như yêu thích, hoàn toàn không có chút phong phạm nào của cao thủ thiện tu.
Nói thật, tam nhĩ thiền trượng này Tả Mạc cũng thấy rất thỏa mãn. Trong số những tác phẩm của hắn, tam nhĩ thiền trượng này có thể coi là đứng đầu, ngoại trừ tài liệu cao giai hay là do thủ pháp luyện chế, hay là thiết kế đều là tương đối xuất sắc.
Chỗ nó đặc biệt nhất chính là Tả Mạc đã để lại đủ không gian. Những không gian này sẽ do bản thân Tông Như tự mình hoàn thiện, làm cho nó thích hợp với Tông Như hơn nữa. Đây cũng là một suy nghĩ hoàn toàn mới của hắn, pháp bảo trong quá khứ tất cả đều do luyện khí sư hoàn thành sau đó người sử dụng tự làm quen với nó.
Nhưng đối với cao thủ đỉnh giai mà nói, hiểu biết về chiến đấu của bọn họ vượt quá xa trình độ của luyện khí sư.
Hoàn thành cấu trúc nền, sau đó giao cho người sử dụng hoàn thiện, cuối cùng pháp bảo thành hình sẽ phù hợp với nhu cầu của người sử dụng. Theo đuổi uy lực của pháp bảo cũng không có quá nhiều ý nghĩa, Tả Mạc với kinh nghiệm phong phú biết rất rõ, pháp bảo thích hợp nhất mới là pháp bảo tốt nhất, mà không phải là pháp bảo có uy lực lớn.
Tam nhĩ thiền trượng này được Tả Mạc đặt tên là Tam Tướng Bảo Trượng.
Tài liệu còn lại Tả Mạc không có phương án nào tốt. Hơn nữa trong những người này chỉ còn duy nhất La Ly là chưa có pháp bảo tốt, nhưng nghĩ tới sinh tử tỏa vô cùng quỷ dị của La Ly, Tả Mạc lại cảm thấy đau đầu.
Bộ pháp quyết này thực sự quá mức quỷ dị, sau khi dung nhập một ít pháp môn của bất tử thần lực, sinh tử tỏa càng thêm khó nắm bắt, ngay cả loại gia hỏa gặp qua vô số pháp quyết thần quyết như Tả Mạc cũng không biết phải làm như nào.
Càng đừng nói tới việc luyện chế pháp bảo cho La Ly.
Cũng may La Ly đối với việc này không quá để ý, mỗi ngày hắn đều ở bên cạnh Ngã Ly, trong mắt hoàn toàn không có thế giới này.
A Quỷ có bất tử quỷ, đại sư huynh có thí thần huyết kiếm, La Ly tạm thời chưa cần, Tông Như đã có tam tướng bảo trượng, ngay cả chim ngốc cũng có san hô hỏa tê trụ, tính đi tính lại chỉ có mỗi Tả Mạc là chưa có gì.
Nhưng nghĩ tới thanh ba huyền trong tay, còn có nghịch long trảo, Tả Mạc lại đem vấn đề này ném ra đằng sau.
Giờ phải nghĩ cách làm thế nào để đi ra khỏi Hạ cung rồi bàn tiếp.
Bọn họ đã bay hơn mười ngày, dựa theo tính toán thì đã đi được hơn một vạn dăm nhưng vẫn không thấy điểm cuối của biển rừng. Đây không phải là điềm báo gì tốt lành, ngược lại quỷ vụ không cho là đúng, nói người có thể tiến vào tứ cung của đồ đằng khôi tràng trong hai tháng có thể đi ra đã là nhanh rồi.
Kể từ đó mọi người mới yên tâm hơn chút.
Không nôn nóng nhất chính là Tông Như, hắn cầm tam tướng bảo trượng trong tay, những ngày nay không ngừng dùng tam tướng bảo trượng hấp thu nguyện lực trong ánh nắng. Hai con mắt đen thui của bạch tuộc càng đen hơn, giống như hai vòng xoáy hư không vô tận, phiêu phù bất định trong không trung.
Dọc đường không còn phát hiện ra loại bảo bối như san hô mộc nữa.
Mặt trời trên cao vẫn nóng bỏng nhưng có tam tướng bảo trượng bảo vệ, nguyện lực trong ánh nắng đều không thể tổn thương tới mọi người.
Đi được ba ngày, rừng già rậm rạp vẫn không thấy điểm cuối.
Tả Mạc bỗng cảm thấy cảnh tượng trước mắt có phần quen thuộc. Hắn cau mày suy nghĩ cả nửa ngày rồi cũng nghĩ tới đã gặp nó ở đâu, thái dương thần điện!
Thang Lâm đại ca trấn thủ thanh mộc mật cảnh, không phải có cảnh tượng cực kì giống với cảnh tượng trước mắt sao?
Lẽ nào…
Trong lòng hắn chợt động, thừa lúc nghỉ ngơi cẩn thận xem lại ngọc giản mà Thanh Lâm đại ca đưa cho hắn. Bên trong ngọc giản này có ghi lại rất nhiều thông tin, bao gồm thanh đằng thần quyết bí mật bất truyền của bộ lạc thang đằng. Thanh Lâm hi vọng Tả Mạc nếu có thể gặp được được hậu nhân của bộ lạc thanh đằng thì có thể trợ giúp bọn họ tiếp nhận truyền thừa.
Thấy vật nghĩ tới người, nghĩ tới Thanh Lâm đại ca hào hiệp mà chân tình, trong lòng Tả Mạc lại cảm thấy đau buồn. Nghĩ tới việc Thanh Lâm đại ca giao phó tìm kiếm hậu nhân của bộ lạc nhưng không thể thực hiện được, trong lòng càng thêm áy náy. Mấy năm qua hắn đã phái đi rất nhiều người tới chỗ giới đồ mà Thanh Lâm đại ca lưu lại để tìm kiếm bộ tộc thanh đằng nhưng nơi đó đã bị sa mạc hóa, không hề có dấu vết của con người ở đó.
Do tu luyện thái dương thần lực Tả Mạc không tu luyện thang đằng thần quyết, bình thường chỉ lật qua xem một chút. Đây cũng là lần đầu tiên hắn xem kỹ như này, rất nhiều chỗ ngày thường không chú ý tới đã được hắn tìm ra. Ở trong đó hắn đã tìm được thông tin của thanh ba huyền, loại kì vật như này lại là bảo bối mà bộ lạc thanh đằng ao ước. Nếu có thể tu luyện thanh đằng thần quyết tới mức cực sâu thì không cần phải tế luyện thanh ba huyền là đã có thể phát huy được uy lực kinh người của nó.
Tả Mạc tự nhiên không thể tu luyện thanh đằng thần quyết đến mức lợi hại như vậy.
Nhưng hắn nhận ra tu luyện thanh đằng thần quyết có thể di chuyển tự nhiên trong rừng, phân biệt phương hướng rõ ràng thì vô cùng vui mừng.
Hắn cũng không trông cậy vào việc tu luyện thanh đằng thần quyết sẽ có nhiều chỗ tốt, có thể đi ra khỏi biển rừng không thấy phần cuối này là hắn đã phải cảm tạ trời đất rồi.
Nếu Thanh Lâm biết Tả Mạc tu luyện thanh đằng thần quyết chỉ để phân biệt phương hướng chỉ sợ dưới suối vàng cũng nhịn không được mà bò dậy.
Bộ lạc thanh đằng không ngạo thị quần hùng giống như bộ lạc thái dương nhưng cũng là bộ lạc đứng đầu, thanh đằng thần quyết cũng là một trong những thần quyết nhất lưu mà nhiều bộ lạc đỏ mắt!
Tả Mạc tu luyện thanh đằng thần quyết không gặp khó khăn gì, trong cơ thể hắn vốn dĩ đã có một giọt thanh đằng huyền thủy, giọt huyền thủy này vô cùng trân quý, đã trợ giúp hắn vô số lần.
Lúc gặp Thanh Lâm, hiểu biết của Tả Mạc đối với thần quyết ít tới đáng thương, ngay cả một số chỗ cơ bản cũng không biết. Tả Mạc bây giờ đã khác xưa, hiểu biết về thần quyết đã sâu hơn nhiều, tập luyện thanh đằng thần quyết không gặp bất cứ khó khăn nào.
Một mạt lục mang hiện lên trong mắt Tả Mạc.
Vô số cảm nhận như thủy triều từ bốn phương tám hướng trong rừng già lặng lẽ tràn tới.
Bỗng, một cảm giác quen thuộc từ sâu trong rừng già truyền tới.
Đó là…
Tim Tả Mạc đập mạnh, không chút do dự đứng dậy bay về hướng đó.
Những người khác thấy thế liền biết rõ Tả Mạc đã có phát hiện, vội vàng bám sát theo.
Càng bay về phía trước thì cảm giác quen thuộc càng hiện rõ, hai mắt Tả Mạc sáng rực lên. Sâu trong rừng là một luồng ba động dường như cũng cảm giác được sự tồn tại của Tả Mạc và đang bay nhanh về hướng này.
Một bóng xanh chợt lóe lên rồi biến mất trong rừng, Tả Mạc bỗng trở nên kích động, không chút do dự nhanh chóng đuổi theo.
Một bóng dáng gầy yếu không ngừng nhảy nhót trong rừng, thân pháp vô cùng linh hoạt. Một mái tóc màu xanh buông thõng dài tới thắt lưng đang không ngừng bay phấp phới trong gió.
Là một tiểu nam hài, khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Trong vô thức Tả Mạc như nhìn thấy thái dương thần điện, nhìn thấy bóng dáng cao to uy sái đang bay lượn.
Hai mắt của tiểu nam hài sáng ngời giống như bảo thạch màu đen, hắn vô cùng phòng bị đánh giá Tả Mạc, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang, trên người vị khách lạ này có gì đó làm hắn cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Các ngươi là ai?” Tiểu nam hài mặc dù có phòng bị nhưng không sợ hãi, hai mắt như hắc bảo thạch mở to nhìn Tả Mạc. Y phục trên người hắn là do đằng diệp trong rừng đan bện mà thành, phần da không được che chắn có màu ngăm đen.
“Ta là Tả Mạc.” Tả Mạc không kìm được khẽ mỉm cười, trên người tiểu hài tử có ba động rất quen thuộc khiến hắn vô cùng vui mừng: “Cháu tên là gì?”
“Ta tên là Thanh Hiểu.” Tiểu nam hài dường như cảm nhận được thiện ý của Tả Mạc, vẻ phòng bị trên mặt cũng ít đi nhiều.
Tả Mạc kiềm chế sự kích động trong lòng: “Cháu là người của bộ lạc thanh đằng sao?”
“A! Chẳng lẽ ngươi cũng vậy?” Trên mặt Thanh Hiểu lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, nhìn Tả Mạc đầy mong đợi.
Tả Mạc cười, bấm bấm tay, một điểm lục quang từ đầu ngón tay hắn bay ra, trong giây lát hóa thành một thanh đằng màu lục.
“Ta cũng biết!” Thanh Hiểu vô cùng cao hứng, cũng học theo Tả Mạc bấm bấm đầu ngón tay, một đạo thanh đằng màu lục như linh xa hiện ra, vô cùng uyển chuyển.
Thanh đằng thần quyết!
Trong lòng Tả Mạc tràn ngập cảm xúc, chẳng lẽ trong hư không đã có số trời? Bản thân rốt cuộc cũng không phụ sự phó thác của Thanh Lâm đại ca!
“Đưa chúng ta tới nhà của ngươi được không?” Giọng Tả Mạc đầy nhu hòa.
“Được!” Thanh Hiểu khoan khoái nói, lập tức hóa thành một cái bóng màu xanh lao vút đi.
Mấy người Tả Mạc vội vàng bám theo.
Không lâu sau một ngôi nhà nhỏ trên cây hiện ra trước mắt mọi người. Ngôi nhà nhỏ nằm ở trên một gác ba đại thụ ngàn năm tuổi, bốn phía có rất nhiều dây leo già cỗi, Thanh Hiểu như một con linh hầu, cầm lấy một thanh đằng rồi leo lên, sau đó tiến vào trong ngôi nhà nhỏ, khoan khoái nói: “Về đến nhà rồi!”
Tả Mạc quan sát xung quanh, không khỏi nghi ngờ nói: “Những người khác đâu? Ngươi không sinh hoạt với tộc nhân sao?”
Thanh Hiển thần sắc ảm đạm: “Chỉ còn lại mỗi ta, mọi người đều chết cả rồi.”
“Đều chết rồi!” Tả Mạc ngây người.
“Mặt trời có độc.” Sắc mặt Thanh Hiểu trở lại bình thường, cười một cái để lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Nhưng ta không sợ, ta nhất định có thể tìm ra cách!”
Trong lòng Tả Mạc khổ sở nhưng rốt cuộc hắn đã nhìn quen sống chết, cũng không quá mức thất thố, giật mình trong giây lát sau đó liền bình thường trở lại.
Sờ sờ đầu Thanh Hiểu nói: “Không sao, ta có cách.”
Tông Như vươn tam tướng bảo trượng trong tay chạm nhẹ vào người Thanh Hiểu một cái, từng sợi nguyện lực nhè nhẹ giống như yên vụ tiến vào trong người Thanh Hiểu sau đó được rút vào hai khỏa hắc cầu.
Thanh Hiểu trợn tròn mắt, vô cùng hiếu kì, trong người vô cùng ấm áp, thoải mái không nói nên lời.
“Ai nha, thật tốt quá!” Thanh Hiểu lăn một cái rồi ngồi dậy, sờ đầu một cái, sờ người một cái, bộ dáng như quỷ linh tinh quái làm mọi người bật cười.
Tả Mạc đối với Thanh Hiểu ngây thơ càng thêm yêu thích, nhân tiện nói: “Thanh Hiểu, cùng đại ca đi ra ngoài nhé? Mặt trời bên ngoài không có độc đâu!”
“Được ạ!” Thanh Hiểu gật đầu: “Ta cũng chán ở nơi nảy rồi, rất buồn tẻ! Đại ca ca là người tốt!”
Tả Mạc nghe thấy thế thì cười cười, trong lòng càng thêm thích thú: “Ngươi nếu đã nói đại ca ca là người tốte vậy đại ca ca không thể không bày tỏ một chút được.”
“Như nào gọi là biểu thị một chút ạ?” Thanh Hiểu vẻ mặt hiếu kì nhìn Tả Mạc.
“Ngươi nhắm mắt lại, vận dụng thần lực.” Tả Mạc nói, Thanh Hiểu a lên một cái rồi sau đó ngoan ngoãn nhắm mặt lại, thôi động thần lực trong cơ thể.
Tả Mạc vươn một đầu ngón tay ra, một giọt nước từ trên đầu ngón tay hắn thoát ra rơi vào trong trán Thanh Hiểu.
“A!” Thanh Hiểu kinh hô một tiếng nhưng rất nhanh sắc mặt đã hiện lên một màu xanh.
Thanh đằng huyền thủy!
Đây là thanh đằng huyền thủy mà Thanh Lâm đại ca đưa cho hắn, Tả Mạc lại truyền nó cho Thanh Hiểu. Thanh đằng huyền thủy mặc dù có rất nhiều chỗ tốt nhưng bây giờ đối với Tả Mạc mà nói thì đã không có quá nhiều tác dụng nữa. Mà đối với Thanh Hiểu thì lại có đại lợi ích.
Một lát sau Thanh Hiểu mở mắt, nhảy nhót mừng rỡ: “Thanh đằng huyền thủy! Ta biết mà! Cái này chính là thanh đằng huyền thủy!”
Trong lòng Tả Mạc vô cùng hài lòng, hắn cười nói: “Đại ca ca còn có một thứ muốn tặng cho đệ.” Dứt lời hắn liền cởi thanh ba huyền trong tay buộc vào cổ tay của Thanh Hiểu.
Quỷ Vụ đồng há hốc mồm, vẻ mặt không tin tưởng!
Thanh ba huyền!
Đó là thanh ba huyền đấy!
Thanh Hiểu vừa hưng phấn vừa hiếu kì huy động thanh ba huyền. Không thể không nói, thanh ba huyền quả nhiên trời sinh thích hợp với bộ lạc thanh đằng, chỉ mất một lát thanh ba huyền trong tay Thanh Hiểu đã giống như vật sống vậy.
Mặc dù uy lực của thanh ba huyền rất lớn nhưng nó đã được định trước rằng Tả Mạc không thể phát huy được uy lực của nó. Hơn nữa hắn còn nhận ra giá trị nhất của thanh ba huyền chính là thanh ba thần văn.
Tâm Tả Mạc vô cùng bình tĩnh, như có minh ngộ. Phó thác của Thanh Lâm đại ca tựa như một khúc mắt. Cởi được khúc mắt này hắn giống như gỡ được một điểm trọng yếu trong lòng, thoải mái khó nói thành lời.
Tâm trạng của hắn càng thêm tốt, càng thông suốt hơn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK