Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Phí Lôi nhìn thần trang của đám An Mạc mà thèm nhỏ dãi, những người khác đứng cạnh hắn cũng có vẻ mặt tương tự. Thần trang màu tro thô kệch đơn giản nhưng toàn bộ thần trang lại toát ra vẻ mạnh mẽ hiếm thấy.

Chiến bộ như bước ra từ địa ngục!

Mọi người đều biết nhìn hàng, chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra những thần trang này đều bất phàm. Huống hồ đây lại là thần trang do vương thượng đích thân luyện chế ra! Bản thân nó đã tượng trưng cho vinh quang!

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, trạng thái của Lương Vi đã tốt hơn nhiều, hắn thoáng nhìn qua Phí Lôi rồi cười nói: “Đừng nhìn thèm thuồng như thế, chờ chúng ta lập được công, vương thượng nhất định sẽ luyện chế thần trang cho chúng ta.”

Phí Lôi lưu luyến không muốn rời, nắm chặt tay nói: “Cũng đúng! Nhất định chúng ta phải lập được chiến công thật to! Phải vượt qua đám người này!”

Mặc dù bọn họ thèm nhỏ dãi nhưng không ai có ý kiến gì cả. Mấy ngày qua, chủ đội chiến đấu cực khổ như nào bọn họ đều nhìn thấy rõ. Mà bọn họ chiến đấu so với chủ đội thì còn thua kém nhiều lắm.

Nhưng Lương Vi không nản lòng, sau khi nghỉ ngơi rốt cuộc hắn cũng tiêu hóa được đả kích của mấy ngày qua, Lương Vi thả lỏng tâm tình bắt đầu phát ra hào quang của bản thân.

“Đại chiến vẫn còn ở phía sau.” Lương Vi híp mắt: “Ngươi không phát hiện thấy mấy ngày gần đây số lượng địch nhân chúng ta gặp đã giảm mạnh sao?”

“Đúng vậy! Bọn họ bị dọa chết khiếp rồi! Không ai có thể ngờ được vương thượng lại hung hãn như thế!” Phí Lôi bình thản nói, mặt hắn đầy vẻ tự hào.

Lương Vi gật đầu nói: “Không sai! Vương thượng hung hãn, tiến công mạnh mẽ, thiên hạ không ai có thể sánh bằng! Nếu ta là địch nhân nhất định sẽ không tổ chức ngăn cản như vậy nữa mà nghĩ cách tập trung càng nhiều chiến bộ càng nhiều sức mạnh càng tốt, cố gắng quyết chiến với vương thượng một lần.”

Phí Lôi lắc đầu: “Không ai có thể ngăn cản được vương thượng!”

Giọng hắn đầy chắc chắn và tin tưởng. Những ngày qua tận mắt nhìn thấy vương thượng suất lĩnh chiến bộ đột phá chiến bộ đối phương như vào chỗ không người thì hắn liền tin rằng trên đời này không ai có thể ngăn cản được tiến công như vậy.

“Đúng, bình thường thì không ai có thể ngăn cản được nhưng nếu có mười vạn người thì sao? Hai mươi vạn thì sao?” Lương Vi hỏi.

Phí Lôi cứng đờ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy mười vạn hai mươi vạn người tập trung nên không thể tưởng tượng ra được. Chiến bộ vạn người đã che phủ bầu trời, mười vạn người, hai mươi vạn người, đó là cảnh tượng đáng sợ tới mức nào!

Chỉ nghĩ thôi đã khiến da đầu người ta tê dại rồi.

“Bắc Nguyên Băng phủ mạnh vậy sao?” Phí Lôi hỏi.

Lương Vi ngưng trọng nói: “Đó là cơ hội cuối cùng của bọn họ, nếu như không làm thế thì ngay cả cơ hội cuối cùng bọn họ cũng không có, bọn họ sẽ rơi vào đường cùng.”

Những điều Lương Vi vừa nói không sai, Bắc Nguyên Băng phủ quả thực đã bị dồn tới bước đường cùng. Trước đó, thế lực phản đối không ngừng mở rộng do bọn họ hoài nghi thực lực của tân vương. Tân vương yếu kém không đủ mạnh để làm vương. Lời đồn nhanh chóng lan tràn khắp nơi, chắc chắn đã có kẻ âm thầm giở trò quỷ trong đó, một phần cũng là do tân vương không có đủ uy vọng nên mới có chuyện này xảy ra.

Nhưng tiến công bảy ngày bảy đêm liên tục, cơ hồ vượt qua sức chịu đựng của nhân loại đã khiến lời đồn tân vương yếu kém bị đánh tan.

Tân vương yếu kém?

Không ai nghĩ như thế.

Tiến công một cách điên cuồng và sắc bén, tựa như tia chớp làm toàn bộ Minh cảnh khiếp sợ! Đây có thể coi là một kì tích, không hề thua kém cảnh tượng lão minh vương thống nhất Minh cảnh.

Trận doanh phản đối nhanh chóng sụp đổ, bất luận thế nào tân vương cũng là do lão minh vương chỉ định làm người kế vị, không ai dám nghi ngờ tính hợp pháp trong đó. Chỉ cần tân vương biểu hiện ra thực lực của vương giả thì hầu hết các thế lực đều sẽ lựa chọn ủng hộ hắn.

Bị ảnh hưởng bởi điều này, Bắc Nguyên Băng phủ đã rơi vào hoàn cảnh rất xấu.

Tả Mạc đã dùng cách này để chứng minh thực lực của bản thân và bảo vệ địa vị minh vương của mình. Nếu Hải Tâm Băng không nhanh chóng thay đổi điều này thì hoàn cảnh của nàng sẽ trở nên rất xấu.

Bắc Nguyên Băng phủ biến thành kẻ khiêu chiến vương quyền, điều này làm cho số người ủng hộ bọn họ giảm mạnh.

Lão minh vương thống trị Minh cảnh đã mười năm, tầm ảnh hưởng của hắn là rất lớn. Nếu không phải tân vương quá xa lạ với mọi người, chưa ai nghe nói qua về hắn, nếu như người thừa kế là An Mạc thì sự phản đối tuyệt đối không mãnh liệt như này.

Chỉ có đánh bại tân vương, Bắc Nguyên Băng phủ mới có thể lật ngược thế cờ.

“Có cần phải báo cho vương thượng hay không?” Trên mặt Phí Lôi hiện ra vẻ phiền muộn.

Lương Vi lắc đầu: “Không cần, chỉ sợ đây mới đúng với ý đồ của vương thượng.”

Phí Lôi thất kinh: “Này có mạo hiểm quá không?”

“Vương thượng muốn giải quyết một lần cho xong.” Lương Vi trầm giọng nói.

“Quá mạo hiểm!” Phí Lôi lắc đầu lia lịa: “Ta cảm thấy chỉ cần nhân số đối phương vượt quá năm vạn người, chất lượng chiến bộ không quá kém thì chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái.”

Lương Vi không phản bác, Phí Lôi đoán rất chuẩn, hai người đã hợp tác nhiều năm nên vô cùng ăn ý. Mặc dù Phí Lôi ở phương diện chiến tướng không có thiên phú xuất sắc nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì rất phong phú, mặc dù không có biểu hiện kinh người nhưng cũng không mắc sai lầm nào quá lớn. Hắn không bao giờ sai trong những phán đoán như này.

Chiến lực mấy ngày nay mà vương thượng biểu hiện ra đã chỉ rõ nếu đối phương không có năm vạn người thì đối phương chẳng có cơ hội nào để ngăn cản bọn họ.

Nếu đối phương có chiến bộ mười vạn người đã trải qua huấn luyện thì rất có khả năng bọn họ sẽ bị cản lại. Nếu số lượng chiến bộ đối phương đạt tới con số mười lăm vạn thì bọn họ sẽ rơi vào hoàn cảnh rất xấu, mà khi chiến bộ đối phương đạt tới hai mươi vạn thì bọn họ gần như không có khả năng thắng.

Vấn đề bây giờ là Hải Tâm Băng có thể tập kết được bao nhiêu chiến bộ?

------------------------------

Cuộc chiến tranh đoạt vương vị ở Minh cảnh được rất nhiều người để ý tới, điều này ảnh hưởng trực tiếp tới lợi ích của bọn họ. Dưới sự thống trị của lão minh vương, bọn họ đã được hưởng mười năm bình yên không chiến tranh và Minh cảnh cũng trở thành một trong những thế lực mạnh nhất thiên hạ.

Bọn họ vô cùng quý trọng cuộc sống hiện tại.

Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này mà khi lão minh vương chỉ định người kế vị là một tên gia hỏa mà chẳng ai biết hắn là ai lập tức vấp phải rất nhiều phản đối.

Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi hướng gió đã đổi chiều.

Bảy ngày bảy đêm không hề nghỉ ngơi, tiến công như tia chớp.

Dưới gót sắt của tân vương, vô số chiến bộ đã kên gào, giãy dụa, tan thành tro bụi!

Thực lực cá nhân siêu cường tuyệt luân của tân vương, còn có tác phong dũng mãnh vô song lập tức khiến số lượng người ủng hộ hắn tăng vọt. Dù là lão minh vương năm đó cũng không thể cường hãn như vậy!

Trước mặt mọi người một truyền kì mới đang được sáng tạo ra!

Tiến công như sấm sét, trong lịch sử ma tộc chưa bao giờ xuất hiện điều tương tự như thế.

Tân vương thật sự quá cường đại!

Ma tộc ở Minh cảnh trời sinh đã sùng bái cường giả, rất nhanh liền có vô số người sùng bái tân vương tới cực điểm. Ma tộc đơn giản thế thôi, chỉ cần ngươi đủ mạnh thì bọn họ sẽ sợ ngươi, thần phục ngươi!

Toàn bộ Minh cảnh đều đang thảo luận về kì tích tiến công sấm sét này.

Chỉ trong một đêm tiếng phản đối liền biến mất không còn chút tăm hơi nào nữa. Lúc này những người có tầm mắt đều cẩn thận bảo trì trung lập.

Bọn họ biết rõ, Hải Tâm Băng đã bị dồn tới chân tường!

Chiến lực kinh khủng của tân vương làm mọi người khiếp sợ. Ngay ở trong Bắc Nguyên Băng phủ rất nhiều người cũng cảm thấy sợ hãi, tâm trạng tuyệt vọng không ngừng lan ra khắp nơi.

Hải Tâm Băng chỉ còn duy nhất một cơ hội.

Nếu như nàng không thể ngăn cản tân vương đăng vị thì chắc chắn Bắc Nguyên Băng phủ chính là kẻ đầu tiên bị thảo phạt. Lúc đó tân vương đã nắm chắc vương quyền trong tay, toàn bộ Minh cảnh đều thần phục, Hải Tâm Băng chết chắc.

Nàng cần chứng minh được bản thân cường đại hơn tân vương trước khi tân vương tới minh vương cung!

-------------------------------

Bầu không khí ở Bắc Nguyên Băng phủ cực kì nặng nề, trong nháy mắt tình thế đã nằm ngoài tầm kiểm soát. Cứ tưởng phần thắng đã ở trong tay nào biết được đột nhiên bọn họ lại rơi vào đường cùng thế này.

Không ai có thể ngờ tân vương lại dùng phương thức như vậy để phá cục!

Đơn giản! Thô bạo! Không chút màu mè!

Mấy ngày hôm trước bọn họ còn cười nhạo tân vương quá ngu dốt, không biết sống chết lại dám đâm đầu vào đá. Đến ngày thứ ba thì tiếng cười đã biến mất.

Bọn họ biết rất rõ trên tuyến đường kia bọn họ đã bố trí bao nhiêu chiến bộ.

Ngày thứ bảy qua đi, trong lòng bọn họ chỉ còn nỗi sợ hãi, tột cùng sợ hãi!

Sao lại có người mạnh tới mức như vậy chứ!

Sao có thể!

Hình ảnh chiến đấu ở tiền tuyến được truyền về Bắc Nguyên Băng phủ, trong hình ảnh Tả Mạc không phải là con người, hắn làm cho hồn phách mọi người không tự chủ được mà run lên!

Không ai xứng đáng làm kẻ địch của hắn!

Dùng sức một người trực tiếp oanh sát một chiến bộ!

Trước mặt hắn, chiến bộ mấy vạn người đều giống như tờ giấy, dễ dàng bị xuyên thủng, một phát là tan!

Dù là Hải Tâm Băng khi nhìn thấy những hình ảnh này cũng trầm mặc không nói gì. Không ai biết tay nàng đang run lên trong ống tay áo.

Nỗi khiếp sợ trong lòng nàng càng ngày càng mạnh, An Mạc có trình độ ngang bằng nàng vậy mà lúc ở bên cạnh tân vương thì ảm đạm không chút nổi bật. Nhưng nàng vẫn còn chú ý tới, tấn công của An Mạc rất sắc bén, rất cường đại, thậm chí so với tưởng tượng của nàng thì còn cường đại hơn!

Cho tới tận bây giờ nàng mới biết An Mạc ẩn giấu thực lực.

Thế nhưng không ai quan tâm tới An Mạc, không ai nhận ra sự cường đại của An Mạc, ánh mắt mọi người đều bị một bóng dáng hấp dẫn.

Tân vương tựa như chiến thần hạ phàm đánh đâu thắng đó!

Năm đó Hải Tâm Băng đã từng được chứng kiến sự cường đại của lão minh vương. Trong mắt nàng thực lực của lão minh vương là sâu không thể dò được, ngươi sẽ không bao giờ biết được thực lực mà hắn biểu hiện ra ngoài có phải là cực hạn của hắn hay không nữa.

Mà biểu hiện của tân vương lại hoàn toàn khác.

Luôn toát ra khí phách vô địch!

Hắn tựa như một con quái vật khổng lồ đang chạy về phía trước, ở trước mặt hắn ngươi sẽ không tự chủ được mà cảm thấy bản thân giống như một con kiến hôi, không thể khơi dậy chút chiến ý nào.

“Tất cả chiến bộ đều đã được điều động.” Chúc Nam Nguyệt lạnh lùng nói.

Hải Tâm Băng lạnh lùng trở lại, nàng rất tán thưởng ái tướng tâm phúc của mình. Trong mọi người Chúc Nam Nguyệt luôn là kẻ bình tĩnh nhất.

“Có bao nhiêu người?” Giọng nàng đầy bình thản.

“Hai mươi lăm vạn người!” Có một ngọn lửa đang bùng cháy trong mắt Chúc Nam Nguyệt.

Thực lực của tân vương quá mức cường đại làm nàng bị chấn động, nhưng vừa nghĩ tới có thể chiến đấu với đối thủ cường đại như vậy nàng không những không cảm thấy sợ hãi ngược lại nhiệt huyết còn sôi trào!

“Địa điểm quyết chiến chọn ở đâu?” Nỗi sợ hãi trong lòng Hải Tâm Băng đã biến mất, nàng không phải là người thường, giọng nói dần trở nên kiên định.

“Minh vương hà!” Chúc Nam Nguyệt phun ra ba chữ.

Trong mắt Hải Tâm Băng hiện lên sự tàn khốc, nàng bỗng đứng dậy, nói chắc như đinh đóng cột: “Minh vương hà! Được! Vậy cứ để cho trận chiến này tuyển ra minh vương chân chính đi!”

Mọi người đồng loạt đứng dậy, sự e sợ do dự trong mắt họ đều đã biến mất thay vào đó là tín niệm cuồng nhiệt!

Quyết chiến!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK